Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi sợ tới mức bật dậy khỏi giường.
“Nhớ rồi ?” Thấy tôi im lặng, cậu ta cười hỏi.
“Cậu… cậu… sao không cất cho đàng hoàng.” Tôi sự nổi da gà, xấu hổ chết đi được.
“ tôi cất thế nào? Nhỏ xíu như tôi bỏ hộp quà thờ phụng ?” Cậu ta hỏi lại tôi.
“Tiêu !” Tôi sự cạn lời, “Nói , cái với tôi giờ hơi chật rồi. Cậu vứt đi đi.”
“Ừ. Tôi giữ lại, tốn tiền mua.”
“Cậu!!! Không gì nữa tôi cúp máy đây!”
Cho tôi bình tĩnh lại.
“ chuyện.”
“Cậu gì?”
“Vì cái thứ , giờ cả nhà tôi đều biết tôi bạn gái rồi, dẫn về nhà nữa.”
“, rồi sao?”
“Ba tôi đánh tôi, đuổi tôi khỏi nhà.”
“Cái… cái gì thảm ?” Tôi nghiêm túc đồng cảm với cậu ta giây, sau , “Chia buồn.”
Tôi cúp máy.
Hừ…
Ai bảo cậu dám chọc tôi.
Cậu nhắn gì tôi cũng không trả lời!
Quả nhiên, WeChat lại tới.
“ nói xem, nếu ba tôi biết người tôi dẫn về nghiên cứu sinh ông ấy sao?”
Tôi…
“Cậu sẽ đánh thảm hơn.” Tôi sắp phát điên rồi, cậu ta uy hiếp tôi.
“ nói đúng, nên, tôi không dám về nhà.”
“Tuỳ cậu, giữ gìn sức khoẻ.”
Cậu ta không trả lời nữa.
Nhưng lòng tôi rối như tơ vò.
Nửa tiếng sau, chuông phòng trọ vang lên.
tôi giật bắn mình.
Giao hàng?
Tôi bò dậy mở , nhìn qua camera chuông —— Tiêu !
Cậu ta đến gì?
Tôi nhấn nút nói chuyện.
“Cậu tìm ai?” Tôi cố tình giả giọng, nói cậu ta tìm nhầm rồi.
“Tìm .” Cậu ta lập tức vạch trần tôi, “Mở .”
Xong rồi, xong rồi, tới đòi nợ đây.
“Cậu đến gì?”
“Tại tôi đuổi , phải thu nhận tôi.”
“Không được… tôi ghép, không tiện.”
“Không mở tôi không đi…” Cậu ta , nhìn camera, dán mắt tôi.
Tôi thề, tôi sự sợ cậu ta cứ không đi, dọa hàng xóm nên mới mở .
Tiêu bước , nhìn tôi cái: “Nhà nhỏ , tôi tạm thời chịu đựng .”
Tôi…
hay không kệ cậu!
16
“Cậu bao lâu?”
Tôi nhìn cậu ta ngồi nhàn nhã trên ghế sofa thấy đau đầu.
Căn nhà này hai phòng khách, tôi và bạn cao thuê chung.
Bạn ấy đi viện nghiên cứu khác hai tháng, nên hiện giờ chỉ tôi mình.
“Tùy tâm trạng.”
Tùy tâm trạng?
Cậu ta giống người đuổi khỏi nhà hả, rõ ràng đi du lịch gì.
“ cậu ngủ sofa.”
“……” Cậu ta cúi đầu chơi điện thoại, không thèm để ý tôi.
“Sao? Cậu ngủ phòng ?” Tôi hơi bất lực, “Như thế không ổn đâu… tôi mới chủ nhà, cho cậu ngủ sofa tốt lắm rồi.”
“Tôi nói không ngủ sofa đâu.” Cậu ta liếc tôi cái.
Ồ…
“ cậu tự lo đi, tôi đi đầu cái đã.”
Tôi sự mệt rồi, hôm nay cuối tuần, tôi vốn không , tóc dầu đến mức chiên trứng được luôn.
Tôi vội vã nhà tắm đầu, đang giữa chừng đột nhiên người bên cạnh.
Dọa tôi suýt xỉu, mất cả phút mới nhận Tiêu .
“Cậu gì ?”
“Tôi đói rồi.” Cậu ta nhìn tôi.
“Đói tự đặt đồ ăn đi.” Tôi đang đầy đầu bọt xà phòng.
“……” Cậu ta lúc, rồi thản nhiên nói, “Mẹ tôi bảo ăn không tốt.”
Tôi!!!
“ mẹ cậu từng bảo không nên chung với con gái không?” Tôi tê dại, cậu ta nhìn chằm chằm, cái đầu cảm thấy xấu hổ kinh khủng.
“Mẹ tôi không nói mấy chuyện .” Cậu ta cúi đầu nhìn tôi, cười khẽ, “Toàn tôi tự .”
“… khả năng tự cậu cũng mạnh nhỉ.” Tôi xoay người né ánh nhìn cậu ta.
“Tóc chị nhiều ghê.” Cậu ta vòng sang bên kia, không ý .
“Tóc nhiều chọc gì cậu ?” Tôi chỉ yên ổn đầu thôi được không.
Cậu ta nhìn tôi lúc, thở dài: “Chuyên gia nói những chị gái tóc nhiều… tính khí nóng.”
Khụ…
Tôi suýt sặc.
“Chuyên gia cái đầu cậu, xàm xí, cậu mau.” Tôi đưa tay đóng .
“Cần tôi giúp không?” Cậu ta hỏi tỉnh bơ.