Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thầy vẻ bối rối cô học trò, lại tôi.
“Cậu ấy tìm em chút chuyện.”
Tôi vội giải thích.
“Để em đi gọi cậu ấy đến.”
Tôi thật sự không yên tâm để thầy gọi cậu ta đến mình.
Tôi tưởng tượng , cậu ta mà tới là tận thế tôi luôn.
“Cái thằng nhóc chết tiệt bắt nạt em ? Trịnh Tĩnh, đi gọi nó đến cho thầy.”
Thầy liếc cô học trò cái đầy ẩn ý.
“Dạ.”
Tôi chạy đi trốn nạn.
Căng thẳng đến mức đâm vào người ta không biết.
“, nghĩ xong chưa?”
Vừa ngẩng lên, cái tên yêu nghiệt tôi đắc ý.
cái quỷ! Tôi sắp khóc đây!
“Ngẫm nghĩ cái gì, bố cậu đến kìa.”
Tôi thở dài.
Nụ cậu ta biến mất.
“Ông già đến làm gì?”
Ông già?
Tôi đưa bịt miệng cậu ta lại.
“Cậu không sợ bố cậu nghe thấy .”
Cậu ta vẫn dám trước mặt tôi, nhẹ nhàng cắn tôi cái.
Tôi giật mình, vội buông .
“Chẳng từng gặp phụ huynh , ngại gì?”
Tôi…
Đồ tai họa!
“Lát cậu đừng linh tinh, bố cậu chắc đến xem cậu và học trò kia thế nào .”
Tôi nghiến răng cảnh cáo.
Nhưng cái bộ dạng lười nhác, vô lại cậu ta thì toàn thân đều viết chữ: cảnh cáo vô hiệu.
“Vậy tôi không qua .”
Cậu ta đứng không chịu đi.
“Lại làm loạn gì đây?”
“Cậu nghĩ tôi và cô ta gì, cậu giận đến bao giờ?”
Cậu ta hỏi lại.
“Không , chuyện chúng ta để sau không?”
Ít nhất sống sót qua hôm nay cái .
Cậu ta đang nghĩ gì vậy chứ? Không biết giữ diện cho tôi ?
“Cậu thật sự muốn tôi qua ?”
“Ừm.”
Tôi gật .
“ thôi, cần cậu không sợ tôi lỡ miệng chúng ta đến mức bắt cậu chịu trách nhiệm.”
Cậu ta cái ác thành hình.
“Tiểu tử thối!”
“Ừm, hôm nay cứ thích gọi tên tôi hoài ấy.”
Cậu ta cúi , giọng khàn khàn, “Tôi thích lắm.”
“Cậu!”
Tôi thật sự bị cậu ta chọc đến không lời nào.
Tôi không đi , không biết nên làm gì.
“ tôi đi.”
lúc sau, cậu ta đột nhiên ra câu.
“?”
Tôi ngẩng cậu ta, không hiểu ý gì.
“ tôi, tôi đảm bảo lát nghe lời hết.”
Cái đồ mặt dày!
“Cậu đảm bảo?”
“Ừ.”
Tôi siết chặt . Giờ phút này, nhất định ổn định quả bom hẹn giờ này .
Tôi quanh, xác định không ai, đi tới, nhón chân, phát hiện — không với tới.
“Cậu… cúi xuống chút.”
Tôi nhỏ.
Cậu ta đến mức cả mặt sáng rỡ, chầm chậm cúi người, má mình.
Tôi đứng gần vậy, tim đập trống trận.
Hết cách , tôi nuốt nước miếng, dán môi tới.
Vừa định má cậu ta, ai ngờ cậu ta quay mặt lại.
Kết quả là nụ rơi xuống môi cậu ta.
Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, tôi muốn chạy trốn, nhưng cậu ta không cho tôi cơ hội, ôm chặt lấy tôi, nhẹ nhàng đáp lại.
Chẳng cái thôi ?
lại …
Sợ bị bắt gặp chết đi !
Vừa sợ, vừa bối rối, óc rối tơ vò.
lúc sau, cậu ta buông tôi ra, đôi mắt đen láy tôi không rời.
“Tôi muốn theo về nhà.”
Giọng cậu ta trầm thấp.
“Cậu… cậu hứa với tôi đấy.”
Tôi lo lắng nhắc.
“Đúng , tôi hứa với .”
Cậu ta thở dài, bóp tôi, cuối cùng buông ra.
“Đi thôi.”
Tôi kéo giãn khoảng cách, đi trước.
Cậu ta nhét vào túi, từng bước từng bước đi sau tôi.
“ , thơm quá, xịt nước hoa ?”
“Không.”
Tôi không dám quay lại.
“Là mùi cơ tự nhiên ?”
Cậu ta lại hỏi.
“Không , đừng .”
“Ồ, tôi không muốn đâu.”
“Nhưng tôi không kiềm chế .”
Tôi sắp ngất …