Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sếp phá , mời tôi một bữa cuối cùng.
Anh vỗ vai tôi, miệng lèm bèm:
“Chi Chi à, sau này nếu anh không có cơm thì phải trông cậy vào em rồi đấy…”
Giọng điệu vốn mang chút đùa cợt của anh , nhưng vào tai tôi lại khiến người lạnh toát.
Chẳng lẽ… anh đã tôi là con gái của nhà tài phiệt sao?!
01.
Bạn gái của sếp ôm tiền bỏ trốn với trai, anh đành phải hết tài nợ.
Thậm chí còn hồ lương cho tôi.
“Tương lai anh định làm gì?”
Tôi dè dặt thử một câu.
Sếp thở dài u sầu:
“Còn làm được gì , cuốn gói về quê thôi.”
Không được!
Nếu anh mà về quê, sau này tôi đi đâu kiếm được một ông sếp cho chơi game “Hoa quả nổi giận” giữa giờ làm mà vẫn phát lương đầy đủ chứ?
Không được, nhất định phải giữ anh lại.
Sếp vừa uống rượu vừa rít : “Tình yêu cái beep gì!”, say bí tỉ.
Đột nhiên anh quay sang, nhìn tôi chằm chằm.
Ánh mắt đó làm tôi hoảng hồn.
“Làm… làm sao vậy?” – Tôi lắp bắp.
Anh thở dài não nề.
“Nếu ba em là đại gia thì tốt mấy…”
Gợi ý trắng trợn thế này?
“Tôi mà là con gái đại gia thật, tôi nhất định đầu tư cho anh!” – Tôi cười gượng, lựa lời đáp lại.
Anh đập mạnh bàn đá cẩm thạch, giận dữ nói:
“Đầu tư cái beep! Nếu em là con gái nhà giàu, phải khiến đôi cẩu nam nữ đích đáng!”
“Bỏ trốn với tiền của tôi? Tức chết đi được!”
Muốn họ à?
Vậy thì… nếu anh đã đoán được thân phận tôi rồi, tôi gật đầu ngay:
“Được!”
Có gì khó đâu, tôi thêm một câu:
“Anh muốn họ kiểu gì?”
Sếp say mèm, vừa chửi vừa tuôn trào hận tình.
Anh bảo muốn đày họ đi Iraq đào mỏ.
Ừm, được thôi.
“Với lại, nhà anh rồi, nếu em là con gái nhà giàu, ít nhất cũng phải sắm cho anh cái biệt thự chứ?”
Dễ thôi.
“Còn đầu tư… ít cũng phải… ợ… năm trăm triệu!”
Nghe hơi ít, nhưng nếu anh chỉ cần vậy thì được.
“Vậy còn em… em muốn gì?” – Anh nấc , tôi.
Tôi ngơ ngác:
“Em còn được đòi gì à?”
“Có!” – Sếp vung , hào hùng tuyên bố – “ giờ em làm ba , nghỉ bốn !”
Ủa, có vụ hời vậy ?
Mắt tôi sáng rỡ.
Xem ra việc “cứu sếp” cần phải được đưa vào lịch trình ưu tiên.
Chậm một là nguy cơ anh rời thành phố càng lớn!
Sếp nốc liền hai két bia, xỉn tới mức gục .
Tôi nắm anh:
“Nhà anh đâu, em đưa anh về.”
Sếp nghẹn ngào:
“Anh… anh không còn nhà …”
Tôi thở dài, một dựng anh dậy, vừa lôi vừa kéo về nhà .
Vì sự nghiệp chơi game trong giờ làm, vì lý tưởng ba làm bốn nghỉ…
Tôi hy sinh quá nhiều rồi.
Người là “chỉnh đốn môi trường công sở”, còn tôi là “giải cứu công sở”…
02.
Tối hôm đó, sếp nôn đầy một chiếc sofa.
Tôi nhìn bộ ghế da thật LV đặt làm riêng, lòng đau như cắt.
Lần trước còn kịp thay cái mới là do tôi… làm rớt hạt dưa.
Tôi dọn dẹp sạch sẽ rồi ngay cho ba .
“Bé cưng?”
Điện thoại vừa đổ chuông đã có người nhấc máy.
Tôi liếc hồ – đã nửa đêm.
“Ba lại thức đêm rồi. Con nói bao nhiêu lần, việc thì ban làm!”
Tôi cố tình vào giờ này là bắt quả tang ông làm việc trái giờ.
Quả nhiên.
Ông cười khẽ bên đầu dây:
“Được được, tiểu thư hôm nay sao muộn vậy?”
Tôi kể đầu đuôi cho ba nghe.
Ba chỉ nhẹ nhàng cảm thán:
“Được rồi, mai xem tin tức đi.”
Cúp máy xong, tôi nghe thấy sếp bắt đầu ngáy khò khò.
Thôi kệ, tôi cũng phải ngủ.
Vừa nằm được bao lâu đã mơ thấy gặp một… thần đèn Aladdin.
Thần đèn nói:
“Cô nhặt được , có thể ước ba điều.”
Tôi ngẩn ra một lúc rồi gật đầu:
“Ờ, thế ông ước đi.”
Thần đèn: “???”
Rồi tôi tỉnh giấc.
Còn đang ngợi sao thần đèn lại không ước gì, thì…
Cốc cốc cốc!
Tôi mở cửa, sếp đứng đó, gương mặt cực kỳ nghiêm trọng:
“Xảy ra chuyện lớn rồi!”
???
Tôi mơ màng theo anh ra phòng khách, sếp bật TV, đúng bản tin sáng.
“Hôm nay, cặp đôi trốn tiền của Tập đoàn Hồng Quang đã bị sang Iraq … đào mỏ. Hiện đang kêu cứu chính quyền Trung ương…”
Xem ra tốc độ của ba tôi vẫn nhanh như xưa.
Hôm qua nói, hôm nay làm xong.
Tuyệt vời.
Sếp sững người lôi điện thoại ra kiểm tra.
Toàn bộ số tiền bị cuỗm… đã quay lại tài khoản.
“Vãi, Chi Chi!” – Sếp quay sang nhìn tôi, ôm chặt tôi vào lòng, làm tôi cứng đờ tại chỗ – “Em đúng là bùa may mắn của anh đó!”
“Hôm qua ước gì, hôm nay có ! Còn thần đèn Aladdin!”
Ừm… có thể không phải bùa may đâu, mà là… em thực sự rất giàu?
Lần đầu thấy sếp cười vui như vậy, tôi hơi ngại ngùng.
“Phá ? Phá cái beep gì! Anh phải trở lại mạnh mẽ xưa!” – Sếp hét to – “ giờ em chính là linh vật may mắn của công ty anh!”
Tôi mừng rỡ:
“Linh vật có được chơi game không?”
“Chơi game là chuyện nhỏ!” – Sếp nhìn tôi, vỗ bụng tự tin – “Muốn sờ… sếp cũng được !”
Ờ… cái đó thì thôi khỏi.
03.
Danh sách ước nguyện của sếp:
Bắt cặp cẩu nam nữ phải .
Một căn biệt thự.
Được đầu tư 500 triệu.
Dù đã lấy lại được 300 triệu, nhưng thủ đô, tiền công ty thôi thì chẳng đủ mua biệt thự.
Vừa hay khu dự án mới của nhà tôi có một căn rất , thôi thì tặng cho anh ấy căn tốt nhất.
là làm, tôi ngay cho ba, bảo ông cho người mang đi giao biệt thự.
Ba tôi bối rối:
“Con điên rồi à? Sao cứ phải giúp đỡ một ông sếp công ty nhỏ xíu thế ?”
“Ba không hiểu đâu.” – Tôi nói đầy chính nghĩa – “Cái cảm giác vừa được phát lương mà vừa được chơi game trong giờ làm, sướng gì bằng!”
“ nhà nằm nghỉ không tốt à?” – Ba tôi cổ hủ, không hiểu giới trẻ –“Cứ nhất định phải đi làm cho cực.”
“Ha.”
Tôi bật cười:
“Ba không, nằm nhà thì buồn chết, đi làm thì khác, vừa bận mà vừa lén chơi được, thậm chí chỉ cần vào trồng rau trên nông trại ảo cũng vui nhiều!”
“Thế sao con không đi làm công ty nhà ?”
“Trời, sao được! Làm nhà, mất tiền cũng là mất của .”
“…”
đầy một giờ sau, ba báo lại là luật sư đã mang tới.
Tốt lắm.
Tôi dựa vào chiếc ghế sofa da mới thay, vừa gặm miếng dưa hấu vừa :
Anh thì chơi game, tôi thì nằm dài.
Sếp BMW đổi lấy xe đạp chia sẻ.
Anh phất , tôi vạ vật.
Sếp đại gia thành… lang thang.
Mỗi không đang chơi game, thì cũng đang trên đường đi… chơi game.
kịp vui xong, luật sư gửi cho tôi một video.
Tôi mở xem.
Luật sư mặc vest chỉnh tề, cầm đến trước cửa nhà sếp, gõ cửa.
Một lúc sau, sếp lờ đờ mở cửa:
“Ông là ai?”
“Xin có phải là ông chủ Tập đoàn Hồng Quang không?” – Luật sư đẩy kính mắt .
“Không, nhầm rồi.” – Sếp đáp cụt lủn – “Tôi tên Hà Quang Trần.”
“À đúng đúng, chính là anh Hà.” – Luật sư lúng túng rồi đưa ra –
“Đây là biệt thự số 1, khu Cloud Hill vành đai 2 thủ đô, do tiểu thư nhà tôi tặng. Mong anh ký nhận.”
Sếp lùi lại một bước:
“Nhầm người rồi. Tôi đúng là ông chủ Tập đoàn Hồng Quang.”
Rồi rầm một tiếng, đóng sầm cửa.
kịp luật sư phản ứng, bên trong vang ra tiếng cười khinh khỉnh:
“Hơ, tưởng lừa được tôi sao?”
“Tôi tải app chống lừa đảo quốc gia rồi đấy nhé!”
Video kết thúc.
Dưới đó còn kèm dòng tin nhắn tội nghiệp của luật sư:
【Tiểu thư, tôi thực sự đã cố gắng hết sức. Tôi gõ cửa nửa , suýt là anh báo cảnh sát.】
Tôi: …
Phải nói sao nhỉ… ừm… có thể nói là cảnh giác của sếp tăng rõ rệt.
Cũng là một bước tiến, đúng không?
Đúng lúc tôi đang ngẫm thì điện thoại reo — sếp .
“Hahaha, linh vật nhỏ của anh à, hôm nay có một ông tới gõ cửa lừa anh đó!”
“Nói là tặng anh biệt thự gì đó! Anh không tin một chữ nào! Định lừa ai chứ!”
“Em nói xem đúng không, linh vật nhỏ?”
Ừm…
Tôi do dự:
“Có… có thể nào… thực ra đó thật sự là biệt thự em tặng anh không?”
“Không đời nào. Em mà là con gái nhà giàu thật à?” – Anh bật cười đầy khinh thường – “Lương tháng ba ngàn còn không chịu nghỉ, thiếu tiền như em đúng là hiếm thấy.”
…Biệt thự của anh mất rồi đó, anh không?
“Ra ngoài đi, anh mời em !”
Bên truyền tới tiếng bấm chìa khóa xe.
“Anh vừa chuộc lại xe xong, dẫn em đi cái quán hải buffet mà em thèm lâu ấy!”
Quán tôi thèm?
Tôi ngợi một chút, chợt bừng tỉnh.
À, anh nói cái nhà hàng thuộc chuỗi nhà tôi — buffet hải , 18 ngàn/người.
Lần trước sếp nhờ tôi đặt chỗ team building, tôi giữ lại nguồn tài nguyên tốt, đặt nhà hàng nhà .
Và tôi một trận mắng tơi bời.
Ừ thì, công ty có 300 người, 18 ngàn một suất… cũng hơi quá thật.
đó sếp cứ tưởng tôi thèm chỗ đó.
Thực ra, hải trong đó đều do nhà tôi nhập.
Dù sao thì, tiết kiệm chỗ cần tiết kiệm, tiêu thì vẫn phải tiêu.
Sếp đã mời, không đi cũng kỳ.
Vừa hay, tôi cũng ra cách đưa biệt thự cho anh.
Dọn dẹp 10 phút, tầng dưới đã có tiếng còi xe.
Tôi nhìn xuống — không ngoài dự đoán.
Sếp mặc đồ đỏ rực, đeo kính râm, đứng dựa vào một chiếc McLaren trông rất… chói mắt.
Chiếc xe đó, vốn là của tôi.
Sếp thích, tôi tìm cớ rẻ cho anh.
Ai bảo anh cho tôi chơi game mà không trừ lương chứ!