Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
nhưng, hai đứa tôi lúc mười chín, đôi mươi, vẫn là đóa hoa của Tổ quốc.
Chuyện lấy giải t.h.u.ố.c gì đó nghe chừng chút hơi quá đà.
Tôi cởi áo Chu Dã ra, vào nhà vệ sinh bưng một chậu lạnh.
Thấm vào khăn, tôi bắt đầu lau người liên tục cho anh.
Dần dần, nhiệt của Chu Dã cũng hạ xuống.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng bản tôi cũng sắp trụ hết nổi rồi.
Lúc tôi nhớ ra mình cũng đang phát sốt.
Chu Dã đang không mảnh vải che nằm trên sàn, tôi chợt nghĩ nếu mình ngất luôn tại nhà anh, e ngày mai tôi sẽ tới lột da anh mất.
là tôi tự tát mình một cái để tỉnh táo lại, cố gắng gượng dậy quay bệnh viện.
Khi ngã xuống giường bệnh, tôi vẫn lẩm bẩm:
“Lần , cuộc đời Chu Dã chắc chắn sẽ khác rồi nhỉ?”
Vừa nhắm lại, tôi đã chìm vào một giấc mơ.
Trong mơ, Chu Dã cười rất rạng rỡ và thuần khiết, anh quỳ một gối xuống cầu hôn tôi.
nhưng, khi tỉnh mộng, tôi phát hiện mình đã trở giới hiện thực.
17.
Tôi lập tức nhảy xuống giường, lật tung cuốn tiểu thuyết đặt ở đầu giường ra xem.
Để rồi đó, tôi ngồi bần trên giường, người như mất hết sức lực.
Cuối cùng, tôi vẫn chẳng thể thay đổi vận mệnh của Chu Dã.
Tình tiết tôi cứu vớt sự trong sạch của anh đã che đậy hoàn toàn.
Mẹ kế khi tỉnh dậy đã khóc lóc kể khổ với Chu mình Chu Dã nhục mạ.
Rốt cuộc, anh vẫn phải gánh trên lưng cái danh xấu xa là kẻ quyến rũ mẹ kế.
Anh đ.á.n.h cho một trận thừa c.h.ế.t thiếu sống rồi tống ra ngoài.
Trước khi đi, Chu lạnh lùng anh, ánh như đang một thứ gì đó thối rữa và bẩn thỉu.
“Mẹ mày dưới suối vàng chắc chắn sẽ cảm thấy nhục nhã vì mày. Cút đi!”
Chu Dã bám c.h.ặ.t lấy xe lăn, gân xanh trên tay nổi đầy nhưng anh không hề đưa ra một lời giải thích .
Bởi anh biết, chẳng ai tin mình .
Và vào ngày thứ hai khi “đánh mất sự trong sạch” ấy, anh cũng biết vị đại tiểu thư nhà họ Tống đã cứu mình vốn là người mắc bệnh sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
khi nghe tin đó, anh tự nhốt mình trong phòng tắm suốt một ngày trời, kỳ cọ mức toàn đỏ ửng, bong tróc da chịu bước ra.
Trong mười tiếp ở nơi đất khách quê người, anh chỉ dám thầm lặng dõi Tống Triêu Triêu.
Ngày anh cũng vào xem trang cá nhân của cô.
Cho một ngày, thứ anh thấy không là những bức ảnh tự sướng nữa, mà là ảnh chụp chung của hai người.
Ngày hôm đó, Tống Triêu Triêu tuyên tin kết hôn với .
Ba tháng , Chu Dã quyết định .
Anh mang khối tài sản hàng trăm tỷ tích góp suốt mười làm quà mừng, mặc bảnh bao để tham dự lễ cưới.
Chỉ để tận người phụ nữ mình yêu bước phía một người đàn ông khác.
Nhưng giờ đây vì tôi đã quay lại, cốt truyện một lần nữa đảo lộn.
Mười trong sách, ngoài đời thực chỉ trôi qua một tháng.
Không ai biết trong một tháng , ngày tôi cũng tự làm mình cảm, sốt cao, chỉ để quay lại giới ấy thêm lần nữa.
Xương cốt tôi vốn mang sẵn tính phản nghịch.
Một khi anh đã lọt vào tôi, thì cái vận mệnh , tôi nhất định phải sửa bằng !!
18.
“Cơm chín rồi.”
Tiếng gõ cửa của Chu Dã đã kéo tôi trở với hiện thực.
Trên bàn đã bày sẵn một bàn đầy ắp thức , hơn nữa toàn là những món tôi thích từ nhỏ!
Xem ra khẩu vị của Tống Triêu Triêu và tôi giống nhau kinh ngạc.
“ đã liên lạc với mình, chắc là ta sẽ sớm đón Triêu Triêu thôi nhỉ?”
Tiếng lòng của Chu Dã lại vang lên.
Trong lòng anh, một thậm chí chưa từng chạm vào “bạch nguyệt quang” Lương Noãn Thiên, sẽ luôn là lựa chọn hàng đầu của một kẻ mắc bệnh sạch sẽ như tôi.
Suốt những qua, dưới sự che lấp của , anh càng cảm thấy bản mình dơ bẩn.
Nhưng anh đâu biết , không chạm vào Lương Noãn Thiên là vì hắn thực lòng muốn cưới cô ta cơ chứ! Đúng là đồ ngốc.
Tôi không nhịn mà lên tiếng:
“Em sẽ không quay với đâu. Em đã nói là sẽ gả cho anh rồi mà.”
Động tác bóc cua của Chu Dã khựng lại, anh không nói gì.
Rõ ràng anh cho đó chỉ là những lời hờn dỗi nhất thời của tôi.
“Chu Dã!”
Tôi vừa đau lòng vừa chút giận dữ.
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến , tôi túm lấy cà vạt của anh, cưỡng hôn lên môi anh.
“Ưm…”
Anh bản năng đẩy tôi ra, khi phản ứng lại thì hoảng loạn lau môi cho tôi:
“Triêu Triêu, bẩn…”
“Bậy bạ! Thật ra anh căn bản không hề…”
Nhưng tôi chưa nói xong, Chu Dã đã ngồi xuống vị trí xa tôi nhất.
Anh cầm một c.o.n c.ua lên, cẩn thận lột mai, thậm chí thịt ở chân cua cũng tỉ mỉ khều ra.
Anh loay hoay mãi bưng đĩa thịt cua đặt trước mặt tôi, nhàn nhạt nói:
“ đi.”
Tôi mỉm cười, nhưng cười rồi lại che mờ .
Tôi thích cua vì cua rất đắt.
Hồi ở cô nhi viện, chỉ dịp Trung thu viện trưởng mua vài con.
Lần tôi cũng trân trọng vô cùng, ngay thịt trong chân cua cũng sẽ tỉ mỉ khều ra cho bằng sạch.
bé nhút nhát đó luôn chạy nịnh nọt tôi, cũng thường nhường phần cua của mình cho tôi.
Đáng tiếc, chúng tôi chỉ ở bên nhau ba tháng thì ấy đã nhận nuôi.
đó nếu tôi dạy ấy thêm một chút, chắc ấy cũng thể bóc cua điêu luyện nhỉ?