Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Lý tẩu, mọi người đều được thưởng bạc, sao tẩu lại bị phạt?” Ta gọi Lý tẩu, người hiện đã là tâm phúc của ta ở phòng bếp phụ, hỏi tẩu ấy.
Ta chỉ vào sổ sách ba năm trước, có chút nghi hoặc.
“Phi! Tiểu thư, đến giờ ta vẫn không biết là ai đã hãm hại ta, lúc đó ta mới vào phủ không lâu, người còn nhớ không, là người đã mua ta về khi người thành thân đó?” Tẩu ấy vẻ mặt đầy phẫn nộ, nhìn ra được đến giờ vẫn còn ấm ức.
“Ngày đó ta nhớ mình mới vào phòng bếp chính, ta phụ trách bữa ăn cho sáu bà tử ở cửa sau và cửa trong, hôm đó vì mọi người đều bận đun nước nóng cho người, ta làm cho sáu bà tử này cũng đơn giản: củ ấu trộn, chân giò hấp đậu phụ, ngoài ra còn hấp một nồi thái oa oa*.” Lý tẩu nhớ rất rõ.
*thái oa oa: thường được làm từ bột ngô hoặc các loại ngũ cốc thô khác, trộn lẫn với rau củ băm nhỏ.
“Cũng lạ, những món này đều do ta tự tay làm, ta cũng ăn món này, nhưng sáu bà tử này, từ cửa sau đến cửa trong đều bị tiêu chảy không rời bồn cầu được, vì chuyện này mà hôm đó phu nhân bận rộn với việc người sinh con, ngày hôm sau ta bị phạt.”
“Ta không phục, vì chính ta cũng ăn y chang, ta không bị tiêu chảy, nên ta lén lút điều tra tiểu nha đầu đưa cơm, nhưng nàng ta ngoài việc ở trên đường gặp cô gia chúng ta và nói vài câu, không gặp ai khác.
“Sau đó ta liền hỏi tiểu nha đầu nói chuyện với cô gia ở đâu, có phải khi đứng ở đó đã bị ai đó bỏ thuốc từ trên mái nhà xuống không, nhưng hai người chỉ đứng trong sân nói vài câu, hơn nữa sau đó cũng không có ai chết, tức là đến giờ ta cũng không thể điều tra ra nguyên nhân gì.”
Vì tướng công của ta là người ở rể, nên Lý tẩu và những người khác đều gọi hắn là cô gia.
Ta phát hiện ra rằng vào ngày ta sinh nở, nhà ta từ cửa sau đến cửa trong đến phòng sinh của ta hoàn toàn không có người, tựa như thùng rỗng kêu to.
Ngay lập tức, hạt dưa trong tay cũng chẳng còn ngon nữa.
[ – .]
“Lý tẩu, tẩu hãy lén lút mời bà đỡ đến đây.”
Vì thế ta tiếp tục xem sổ sách, ta tin rằng trong sổ sách có thể phản ánh mọi vấn đề.
Vì tất cả mọi chi tiêu ăn uống đều không rời khỏi bạc, chỉ cần tìm được nơi đồng bạc đi đến, là có thể tra ra đầu đuôi của sự việc.
—
Thời Nhị Lang là chàng rể mà phụ thân đã đính ước cho ta, phụ mẫu ta năm đó chỉ là người mở tiệm tạp hóa, chỉ có một mình ta là con gái.
Bên nhà cữu cữu thế lực lớn, phụ thân không dám cưới thêm, sau này phụ thân phát hiện ta biết xem sổ sách, cũng biết làm ăn, thì cũng dẹp bỏ ý định sinh thêm con, hơn nữa đánh cược với ta, nếu ta có thể kiếm được năm trăm lượng bạc trong nửa năm thì ông sẽ không gả ta đi, mà sẽ tìm cho ta một người về ở rể, để ta ở nhà tiếp tục làm chủ gia đình sống qua ngày.
Đương nhiên ta không muốn đi lấy chồng, những bạn thân từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cứ một người thì tính là một người, cuộc sống sau khi xuất giá đều chẳng hay ho gì!
Bị bà mẫu lập quy tắc, hầu hạ phu quân ăn uống, hầu hạ cả gia đình bà mẫu, còn phải tìm cách kiếm bạc, gả vào nhà giàu thì ngày nào cũng bị tiểu ta chọc tức đến mức “ù ù” bốc khói, từ tiểu thư vui vẻ hào phóng trở thành người chua ngoa cay nghiệt…
Phụ thân bảo ta kiếm năm trăm lượng bạc, nhưng lại không cho ta một lượng bạc nào làm vốn, bất đắc dĩ ta đành phải cầu cứu nhà cữu cữu.
Chưa kịp mở lời vay tiền, đã nghe cữu cữu ta nói quan phủ đang khuyến khích xe ngựa, vì các quan lớn trong quan phủ cho rằng chỉ cần có nhiều người có xe ngựa thì tự nhiên sẽ có đường, sau khi đường xá thông suốt thì thành Vĩnh Châu của chúng ta mới càng phồn thịnh.
Mỗi bước mỗi xa
Nghe có vẻ không tệ.
Hơn nữa, một chiếc xe ngựa của quan phủ giá năm mươi lượng bạc, xe được đóng rất thoải mái và đẹp đẽ. Vì thế ta chủ động xin nhận việc bán xe ngựa.