Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

buổi họp mặt gia đình, con gái đột nhiên hỏi tôi muốn món quà nhật gì .

Tôi buột đáp: “Một chiếc áo lông chồn.”

Khóe con bé cong lên, giọng mỉa mai: “Mẹ cũng thật là… rất biết cách hỏi đấy! Lương tháng của con giờ được 2500 tệ mà mẹ đã áo lông chồn. Sau nếu con kiếm được nhiều , có khi mẹ sẽ cả cái biệt thự không chừng. Mẹ coi con là máy rút tiền chắc? con ra chỉ để kiếm lời hả? Đừng mơ lấy danh nghĩa mẹ ruột để hút máu con, con còn phải sống vì chính mình nữa!”

Nghe xong lời đó, tôi quay người, rút lại số tiền vốn định dùng để chạy việc cho con bé, sau đó tự cho mình cả một tủ áo lông chồn: là chồn đen, chồn tuyết rồi chồn nước…

Con bé nói , sống vì bản thân mình—thật sự rất tuyệt!

1

Sở dĩ con gái hỏi tôi câu đó là vì cả nhà đang ngồi ăn cơm trò chuyện rôm rả. gái tôi chợt nhớ ra tuần sau là nhật năm mươi tuổi của tôi, nên ngỏ ý muốn tổ chức một bữa tiệc thật vui.

Tôi định từ chối, vì từng tuổi rồi còn mừng nhật gì nữa—thì con gái đã lên tiếng: “Mẹ, từ tới giờ món quà nhật mà mẹ mong muốn là gì vậy?”

Tôi nhìn ra cửa sổ, ngắm bông tuyết bay lả tả, lòng thoáng chốc hiện ra một câu trả lời, gần như buột thốt lên: “Một chiếc áo lông chồn!”

Tôi ra và lớn lên ở một thị trấn nhỏ vùng Đông Bắc, là một người phụ nữ chính gốc xứ lạnh. Vì , ở thời điểm hai mươi năm , có một chiếc áo lông chồn là giấc mơ của biết bao cô gái. Thứ là để giữ ấm, thứ hai cũng là thoả mãn được niềm yêu cái đẹp của phụ nữ.

Nói thật, tôi chưa từng kỳ vọng nó sẽ cho tôi một chiếc áo lông chồn, chỉ là một niềm mơ ước giấu kín lòng lâu năm, khiến tôi buột nói ra .

Con gái gắp miếng thịt chua ngọt đặt xuống, khoé môi cong lên: “Mẹ, mẹ cũng hỏi quá đấy, không thấy ngại à! Giờ con còn đang thực tập, lương tháng có 2500 tệ mà mẹ đã áo lông chồn cả chục ngàn tệ! Sau nếu con kiếm được nhiều tiền , có khi mẹ sẽ cả cái biệt thự không chừng. Mẹ muốn ép con đi làm gái chắc?”

Câu nói thốt ra, liền khiến cả bàn ăn im bặt, ai nấy đều sững sờ, đồng loạt buông đũa.

Nhưng con bé hoàn toàn không để ý đến không khí gượng gạo, vẫn thao thao tiếp lời: “Con cứ thắc mắc vì bây giờ nhiều cô gái lại thích bám đại gia, hoá ra là do bị gia đình ép đến mức không còn đường lui!”

Nó bật cười giễu cợt, giọng đầy cay đắng: “Ha, con cứ tưởng mẹ không giống mấy phụ huynh khác. Ai ngờ đâu… Haizz.”

Tôi vội vã ngắt lời con, sốt sắng giải thích: “Ninh Ninh, con nhiều rồi! Mẹ có định bắt con cho đâu… chỉ tiện nói vậy mà.”

gái cũng nhanh chóng đỡ lời: “ vậy, mẹ con làm nỡ để con đồ đắt tiền như chứ?”

trai tôi cũng phụ hoạ theo: “Ninh Ninh à, mẹ thương con còn không hết, lại trông chờ tiền của con được? Bà ấy chỉ vô nói ra , con cũng nhạy cảm quá rồi đấy!”

Tưởng đâu được người khuyên nhủ thì con bé sẽ nguôi ngoai. ngờ, cảm xúc của nó lại càng kích động .

2

Con bé đột ngột đứng bật dậy, cầm thoại lật tìm một hồi, rồi giơ lên mặt người, dõng dạc: “Không nhòm ngó tiền của con? Vậy cái là gì? Con nhận lương thực tập, mẹ liền đủ cách bắt con đóng tiền !”

Nó tức đến nỗi giọng cũng run lên, tay lướt màn hình lia lịa: “Còn cái nữa, tuần con gửi cho mẹ bao lì xì 188 tệ, bà ấy không nói không rằng đã nhận ngay lập tức!”

Trên màn hình là lịch sử thanh và ảnh chụp đoạn chat, thậm chí con bé còn cố phóng to phần thời gian chuyển và nhận tiền—chênh nhau chưa đến ba giây. Từ phía người ngoài nhìn vào mà nói… là tôi trông quá vội vã rồi.

Mẹ tôi nhìn liền chỉ tay mắng tôi: “Tiểu Phi, là con không rồi! Con bé được nhận vào thực tập, còn chưa lên chính thức, tiền lương chẳng đáng là bao! Mà con gái thì vốn hay thích làm đẹp, số tiền đó dùng đồ chăm sóc da hay mấy cái váy là hết veo! con lại nỡ để nó phải tiêu tiền vì một chiếc áo như ? Cùng lắm thì đợi khi nó đi làm chính thức, kiếm được kha khá rồi hãy nói!”

dâu tôi cũng hùa theo: “Chị à, tuần chị nghỉ hưu xong còn gì? Lương hưu kiểu gì cũng phải tầm gần năm nghìn chứ không ít, tiền bạc là thứ mà khi ra người ta không mang đến, chết rồi cũng chẳng mang đi, tiền chị thì chị cứ dùng mà tiêu đi, tính chi li với con cái làm gì?”

Thấy người đều đứng về phía mình, con gái tôi mặt mày đầy đắc ý. Nó hếch cằm lên, nhìn tôi bằng ánh mắt như kẻ bề trên. Ánh mắt đó… như đang hiện rằng nó đã hoàn toàn quên mất tôi là mẹ nó.

Ban đầu tôi còn ngơ ngác, không hiểu chỉ vì một câu nói về áo lông chồn mà con bé lại phản ứng dữ dội như .

Thì ra nguồn cơn là… chỉ vì tôi nhận bao lì xì của nó, nhưng vẫn nhờ nó đóng hộ mấy chục tệ tiền .

Tôi kiên nhẫn giải thích: “Ninh Ninh, mẹ thật sự không hiểu con lại như vậy về mẹ. là mẹ nhờ con đóng tiền , nhưng khi đó tài khoản WeChat của mẹ hết tiền, bên lực lại giục nộp nên con ứng . Mẹ chỉ là một trăm tệ , mẹ con với nhau thì cũng không cần phải tính . Vả lại mẹ chỉ nhờ con đóng một lần ấy , tháng cũng đóng đâu! Còn cái bao lì xì 188 tệ kia, không phải chính con ép mẹ nhận à? Con mừng mẹ nghỉ hưu, còn nói nếu mẹ không nhận thì tức là coi thường con, chê ít tiền mà! Mẹ nhận bao lì xì, thì cái tiền ấy mẹ cũng không con hoàn lại nữa! Với cả, hôm qua mẹ cho con cái túi Coach đó , chẳng lẽ không đủ bù lại 300 tệ ?”

Tôi tưởng lời mình nói ra có khiến con bé thấy hổ thẹn, ngờ nó càng thêm đanh thép.

3

“Mẹ, mẹ đừng ngụy biện nữa! Rõ ràng là mẹ đang tính thiệt ! Làm mẹ mà tiêu tiền cho con thì có gì sai? Đó là lẽ thường mà! Mẹ con với nhau không cần tính chuyện cảm? Mẹ còn ra vẻ nói chuyện nhân thái với con à? Nếu mẹ thực sự có lòng, thì lúc con gửi bao lì xì, mẹ đã từ chối hoặc để nó tự hoàn lại, chứ không phải giành nhận nhanh như vậy rồi!”

lời của con bé khiến tôi, cùng tất cả người phòng, chết lặng. người nãy còn bênh vực nó cũng im bặt không dám nói gì thêm.

Thấy hình ngày càng căng thẳng, gái tôi vội ra dàn xếp, dịu giọng khuyên: “Ninh Ninh, suy của con lệch lạc quá rồi, lại còn hẹp hòi nữa! Mẹ con cả đời chỉ lo cho con, thiếu điều móc cả tim ra cho con nữa kìa! Bà ấy nuôi con học đại học, cho con nền giáo dục tốt ! Bất kể có ai tính với con, cũng tuyệt đối không phải mẹ con, mẹ con cũng không bao giờ làm vậy! Phải rồi, hôm qua bà ấy còn dì chuẩn bị sẵn mười vạn tệ, nhờ người giúp con được vào biên chế ổn định nữa đó! Mẹ con làm vậy vì con, con phải biết ơn chứ!”

Nhưng lời gái còn chưa dứt, con gái tôi đã bùng nổ: “Mẹ không phải làm vì con, mà là vì chính bà ấy! Bà ấy chỉ muốn khoe khoang với người là mình có đứa con gái giỏi giang, để thỏa mãn cái sĩ diện rẻ tiền của bả mà ! Bà ấy đang ganh đua với bố con, so bì với con cái nhà người ta, sợ con gái mình thua kém người ta!”

Bà ngoại con bé—người luôn cưng chiều nó nhà—lúc cũng không chịu nổi nữa, đập bàn quát lớn: “Ninh Ninh, con hỗn xược quá! Con hiểu lầm mẹ rồi, mau xin lỗi mẹ ngay!”

Ai ngờ con bé lại ưỡn thẳng lưng nữa, mặt đầy ấm ức, mắt hoe đỏ: “Con không sai, việc gì phải xin lỗi? Con hiểu lầm mẹ ? Nực cười thật đấy! người không nghe rõ lời con nói lúc nãy à? Con thử bà ấy một chút mà bà ấy đã lòi đuôi ra rồi! Còn dám mở áo lông chồn với con? Coi con là cây rút tiền nữa? Thì tức là con ra chỉ để lấy lợi còn gì? Không vậy còn định hút máu đứa con gái duy ! Đừng mong dùng cái danh ‘mẹ ruột’ để trói buộc đạo đức con nữa, từ hôm nay con sẽ sống vì chính mình!”

Con bé vẫn thao thao bất tuyệt, nói năng đanh thép như chính nghĩa nằm ở phía nó. Còn tôi đã chẳng nghe được gì nữa rồi.

đầu chỉ quanh quẩn một câu: “Sống vì chính mình.”

Tôi không do dự, lấy thoại ra đặt luôn vé xe ngày mai đến Đồng Nhị .

(Đồng Nhị : một ba trung tâm lông thú – đồ da lớn Trung Quốc, được mệnh danh là vùng đất da lông, nằm ở Liêu Ninh.)

Tùy chỉnh
Danh sách chương