Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chạng vạng tối, nhà hàng, tôi nhìn khuôn mặt quen thuộc đó rơi trầm tư.
Đối tượng xem mắt mẹ tôi nói lại chính là , đàn anh đã từng tỏ tình với tôi Đại học.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi xuất hiện, mắt anh lập tức sáng .
“Kim Hảo, rồi không gặp.”
“ năm không gặp, em vẫn dễ thương như ngày .”
Anh ấy thẳng thắn chân thành, còn tôi ngại đến mức suýt chút nữa là tay chân lóng ngóng loạn .
May hoạt ngôn, bữa tối tôi đã ôn lại chuyện cũ.
Tôi không tự chủ thả lỏng hơn.
“ Đại học, em luôn quấn quýt với Trần Cảnh Nhượng…”
Anh ấy dừng lại một chút, ngại ngùng mở lời: “Xin lỗi, anh không cố ý nhắc đến cậu ấy.”
Ngoài cửa sổ, trời đã đổ không hay.
Tôi ngẩng đầu nhìn ngoài, thờ ơ cười.
Ngày xưa, khoa đều biết lý do tôi Trần Cảnh Nhượng chia tay.
Là vì tôi đã nhận một triệu tệ bố anh.
Rồi không chút do dự đá anh.
Giờ mọi chuyện đã qua năm rồi.
“Không sao, tôi đã chia tay năm rồi, sớm đã không còn bất cứ quan hệ gì.”
thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng nhìn tôi.
“Kim Hảo, nếu em đồng ý, ta có thể thử tìm hiểu nhau.”
“Đàn anh, em…”
Tôi còn chưa dứt lời, quay đầu đã thấy Trần Cảnh Nhượng đã đứng dưới .
Đèn đường in bóng trên vũng nước đọng, hạt rơi xuống, đôi mắt anh thấm đẫm hơi ẩm của màn đêm.
nhìn theo mắt của tôi.
sau, anh khẽ mở lời: “Kim Hảo, em có phải vẫn còn…”
“Xin lỗi, đàn anh, tôi có việc bận phải đi trước đây.”
Tôi không nghe hết lời anh nói, theo phản xạ chộp lấy túi trên ghế rồi bước ngoài.
Những chiếc ô tô lướt nhanh trên đường, b.ắ.n tung tóe những vũng nước lớn, rồi để lại một vệt mờ ảo.
Tôi Trần Cảnh Nhượng đứng dưới tán ô, hoàn toàn tách biệt khỏi màn này.
Anh cúi đầu nhìn tôi, sau, cuối cùng cất tiếng.
“Trời rồi, Kim Hảo, tôi đến đón em về nhà.”
Chiếc taxi ngăn cách tôi với cơn xối xả bên ngoài.
Nghĩ lại lại thấy buồn cười, Trần Cảnh Nhượng nói đến đón tôi, hóa là đến đón bằng taxi.
“Anh theo dõi tôi à?”
Tôi ngước mắt , chạm phải mắt của đàn ông.
Không khí ngưng trệ chốc lát, mắt anh tối, giọng khẽ khàn: “Không có, hôm qua em gọi điện, tôi nghe thấy vị trí cụ thể.”
xe lại rơi im lặng.
đến mức tôi tưởng anh sẽ không nói nữa.
“ đó tôi biết, nếu tôi không nhầm anh ta tên là .”
“ đại học, lần tôi thấy anh ta lén nhìn em, anh ta thích em.”
“ Kim Hảo, em thích anh ta à? Tôi nghe thấy anh ta hỏi em có muốn thử tìm hiểu anh ta không, em đã không chối.”
mắt Trần Cảnh Nhượng đã dán chặt tôi, một cách trực diện không che giấu.
Đại học, anh hay giận dỗi khi tôi nói chuyện với những bạn nam khác.
Có điều, anh luôn cứng nhắc.
Giận giận, nhưng không nói , cứ bắt tôi phải đoán.
Tôi đoán mãi không trúng anh lại không vui, dỗ dành một lại bị anh kéo giường “vận động”.
đó tôi sẵn lòng dỗ dành anh, nhưng bây giờ …
“Trần Cảnh Nhượng, bây giờ ta chỉ là bạn cùng phòng, anh không có quyền can thiệp cuộc sống của tôi. Cho dù tôi có ở bên anh ta, anh không có…”
Tôi còn chưa nói hết câu giây sau, anh bóp chặt cằm tôi, sự chiếm hữu mạnh mẽ như muốn nghiền nát tôi.
Nụ hôn của anh nặng nề rơi xuống, tay anh di chuyển xuống giữ chặt gáy tôi, không cho tôi chút đường lui .
không gian yên tĩnh này, sự mờ ám im lặng lan tỏa.
“Khụ khụ.”
Bác tài xế không biết đã nhìn bao , ông ấy ngượng ngùng gãi đầu.
“Hai cháu trẻ, hay là về nhà rồi hãy hôn tiếp? Tôi còn bận đi đón khách khác nữa.”
Tôi bừng tỉnh, lập tức đẩy Trần Cảnh Nhượng đang dính chặt tôi .
Rồi vội vàng mở cửa xe, chạy biến.
thang máy, tôi Trần Cảnh Nhượng đứng ở hai phía, im lặng không nói gì.
Tôi ngẩng đầu đã nhìn thấy vết son môi còn sót lại ở khóe môi anh, mang theo vẻ gợi cảm khó tả.
“Ting.”
Tôi bước trước rồi luống cuống nhập mật khẩu.
đẩy cửa nhà , tôi thấy trên bàn còn một đống đồ .
Tôi khẽ lẩm bẩm: “Không phải nói là không nấu cơm cho tôi nữa sao?”
Anh đã xới cơm xong, đưa bát đũa đến trước mặt tôi.
“Nhanh đi, bàn kia không có món em thích .”
Suy nghĩ của tôi ngưng trệ một giây.
Đúng là bữa tối nay không có món tôi thích thật.
“ Kim Hảo, xin lỗi, rồi tôi…”
Anh đang xin lỗi vì hành động taxi rồi.
Nhưng tôi lại vô cớ thấy bực bội.
“Đều là lớn rồi, tôi không để tâm đến hành động bộc phát nhất thời của anh rồi đâu.”
Tôi anh im lặng cúi đầu cơm, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng chén đũa va nhau.
Tôi được vài miếng lập tức cảm thấy mất hết khẩu vị.
định đứng dậy, ngẩng đầu lại chạm phải mắt anh.
Tóc anh hơi ướt, tùy ý rủ xuống trán, đôi mắt anh veo như gương.
“Không phải bộc phát.”
Tôi ngẩn : “Cái gì?”
“ Kim Hảo, việc hôn em này không phải là bộc phát nhất thời. Ngay ngày đầu tiên gặp em, tôi đã muốn làm vậy rồi, chỉ là hôm nay không nhịn được.”