Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trong tôi niệm mười lần “anh ấy đã có người ”, mới ép được nhịp tim vừa tăng tốc. Tôi nói: “Không sao đâu, nhân vừa gọi tôi trò chuyện một lát, giờ tôi về đây. Anh thỉnh an nhân không, có cần tôi đợi không?”
Anh đáp: “Không cần đợi tôi, cô về trước , tôi vào nói chuyện với mẹ.” Tôi khẽ đáp: “Vâng.”
6
Tôi ngồi bàn uống trà, khi Mạnh Chí Chương trở về, trong anh ôm theo rất nhiều món đồ mới lạ. Phía sau anh có mấy hạ nhân, tay bưng đủ loại bánh trái đồ , đều là thứ ngon và để được lâu.
thứ đó chiếm trọn một chiếc rương . Có lẽ thấy tôi không cản trở anh rời , Mạnh Chí Chương cho rằng tôi là người nói chuyện được, liền ngồi đối diện tôi, hào hứng kể về chuyện ở Mỹ.
Anh nói: “Đồ đó rất khó , Tiểu Ngữ từ nhỏ đã lên ở đó, trong sân nhà cô ấy trồng rất nhiều rau. Khi tôi không nuốt nổi bít tết thì nhà cô ấy chực. Cô ấy chắc chưa từng thấy thứ , tôi muốn mang cho cô ấy. Bánh trái cũng vậy, bánh Mỹ ngọt đến ngấy, tôi không quen, không biết bánh ở Bắc Kinh Tiểu Ngữ có quen không.”
Nói , anh lấy ra một chiếc đồng quả quýt, trong là ảnh Ngữ. Anh trìu mến vuốt ve tấm ảnh nhỏ ấy, ánh mắt dịu dàng như : “ một tháng nữa thôi, tôi có thể gặp cô ấy .”
Anh cất đồng , gương mặt tuấn mỹ quay tôi: “Chu tiểu thư cứ yên tâm, một năm sau tôi học thành về , nhất định sẽ chuẩn bị cho cô một phần tạ lễ hậu hĩnh.” Tôi đáp: “Vậy thì xin đa tạ thiếu .”
7
Mạnh Chí Chương rời tròn một năm, ngày tôi ở Mạnh phủ trôi qua không tốt cũng chẳng xấu, công bà công ông không khó tôi, nhưng cũng không hề thích tôi.
Ngoài việc thỉnh an hằng ngày, họ để tôi ở trong nhà. cần tôi không ra ngoài, họ hoàn toàn không bận tâm tôi sống có vui hay không. Giống như tôi từng nghĩ trước khi thành thân, trong mắt họ tôi không một nàng dâu ưu tú, mà càng giống một món quà, một vật trang trí đặt cạnh Mạnh Chí Chương.
Vì thế tôi đành sai người nhà mang cầm bớt vài món trang sức không mấy bắt mắt, đổi thành vàng cất giữ. Đàn ông, miệng nói toàn lời dối trá.
Khi tôi đang ở trong thư phòng luyện chữ, bỗng nghe hạ nhân vui mừng reo lên ngoài sân: “Thiếu về !” “Thiếu về phủ !”
A hoàn đỡ tôi, cùng tôi về phía cổng Mạnh phủ. Trên đường, tôi gặp Mạnh nhân và Mạnh lão đang sốt ruột mong con. Ba người chúng tôi vừa đến cổng, liếc mắt đã thấy Mạnh Chí Chương bước xuống từ xe hơi, anh chạy nhanh phía cửa xe , mỉm cười dắt ra một người phụ nữ dịu dàng đoan trang.
Anh nói: “, mẹ, đây là Ngữ, người tôi .”
Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn cả lên người tôi — đại thiếu nhân. Tôi run rẩy toàn thân, mắt như chuỗi hạt đứt dây rơi xuống, khóc đến t.h.ả.m hại chẳng khác gì người phụ nữ bị ruồng bỏ.
8
Mạnh Chí Chương quỳ trong từ đường, Ngữ quỳ cùng anh. Tôi ngồi ở vị trí dưới mẹ chồng, dùng khăn tay không ngừng lau khóe mắt đã khóc đỏ.
Mạnh lão giận dữ đập mạnh tay vịn ghế: “Đồ nghiệt tử! thấy con bị con ly tinh mê mờ mắt !”
Bị gọi là ly tinh, Ngữ không hé răng, Mạnh Chí Chương vì bảo vệ người liền ôm cô vào , lần đầu tiên tiếng cãi : “! Tiểu Ngữ không ly tinh, cô ấy là người tôi , là một người phụ nữ có phẩm hạnh, con không cho phép sỉ nhục cô ấy như vậy!”
Mạnh lão cười lạnh: “Phẩm hạnh cao thượng ư? Cướp đoạt chồng người khác, phẩm hạnh cô quả thật không tầm thường. Không có mẹ định đoạt, không có mai mối tác hợp, cô không xứng vợ. Nếu con thật cô , cùng lắm thì nạp thiếp. Ngọc nhi là một cô nương độ lượng, cho phép con giữ cô cũng không việc khó.”
lời khiến đôi uyên ương số khổ đang quỳ dưới đất đồng loạt biến sắc. Ngữ nức nở khóc, nói với Mạnh Chí Chương: “Chí Chương, em muốn vợ anh, em không muốn thiếp.”
mắt người trong khiến tim Mạnh Chí Chương chấn động, anh cất giọng dõng dạc: “Năm đó chính là các người ép con cưới Chu tiểu thư, con đã sớm nói với các người rằng con đã có người . Hôm nay con đưa Tiểu Ngữ về, chính là để nói cho các người biết, cuộc hôn nhân con không thừa nhận! Con chưa từng chạm vào Chu tiểu thư dù một đầu ngón tay, cô ấy hoàn toàn có thể gả cho một người tốt, hồi môn con sẽ lo. Nhưng con tuyệt đối không thừa nhận cô ấy là vợ con. Cả đời con Tiểu Ngữ, Tiểu Ngữ mới là người vợ con công nhận!”
Ngay khoảnh khắc anh nói dứt lời, tôi “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, miệng hô “xin lão nhân bớt giận”, trong đã mắng anh tám trăm lần. Tên đàn ông ch.ó má tự lật thuyền kéo tôi xuống theo, thật là đáng khinh. May mà một năm qua tôi không sống uổng, đã tích cóp được không ít vàng bạc châu báu. Nhìn tình hình , tôi chắc chắn không thể ở Mạnh phủ, lát nữa moi thêm Mạnh Chí Chương một khoản .