Bà ta cố gắng giữ nét mặt tươi cười, hoà theo câu của mọi người:
“Đúng , Tĩnh Tĩnh nhà chúng ta lớn rồi, biết thương mẹ nhất!”
Câu cuối, bà ta đặc biệt nhấn mạnh, còn quay sang tôi bằng ánh mắt tủi thân, nhắc nhở.
Hồi , tôi từng cố cậu mợ rằng ông ngoại thực sự tệ như mẹ không.
mỗi lần tôi chưa kịp nói xong, mẹ tôi bằng ánh mắt đầy oan ức, như thể cần tôi không tin bà, là tôi phản bội bà .
Tôi đẩy phần bánh trong tay phía mẹ, ông ngoại rồi nói:
“Mẹ , mẹ ăn đi. Ông ngoại hồi hà khắc với mẹ, không cho mẹ ăn ngon, bây giờ mẹ phải ăn bù nhiều vào nhé!”
bàn lập tức im bặt. Sắc mặt ông ngoại trầm hẳn lại.
Cậu tôi giận dữ đặt mạnh đũa xuống bàn: “Ông ngoại chưa từng bạc đãi mẹ con. con lại ăn nói như thế được?”
Mẹ tôi khắp bàn với vẻ áy náy, mắt rơm rớm nước, khẽ nói:
“Mọi người đừng trách Tĩnh Tĩnh, đứa này…”
Tôi không để bà ta nói hết câu, lập tức lớn tiếng cắt : “Con đâu nói bậy! Những này đều là mẹ cho con mà! Cậu , cậu tư cách mà nói con như ? Mẹ con hết rồi, hồi cậu chẳng tử tế !”
Sắc mặt mẹ tôi lập tức biến sắc.
Bởi vì chúng tôi hứa, tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ là bà ta những đó.
“Chị, chị nói với Tĩnh Tĩnh thế?”
Cậu tôi nghi ngờ .
đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Không đâu, con bé cứ nói linh tinh…”
Bà ta vội vàng giải thích, tay còn định kéo tôi lại.
Tôi lách , chạy thẳng đến trước mặt cậu, nắm tay ông, phía căn nhà cũ rồi nói: “Mẹ con bảo, hồi cậu là một tên tiểu bá vương! Cái chân không thèm bước, toàn mẹ con cõng. Mẹ con không chịu thì cậu lại ông ngoại đánh mẹ con! Cậu tệ quá trời luôn!”
Cậu tôi ngớ người, quay đầu mẹ tôi: “Chị? Em chị cõng giờ?”
Tôi buông tay cậu, chạy tới chỗ mợ: “Mợ , mẹ con nói nhà mợ tham tiền, hồi đó cưới còn chèn ép mẹ con sắp chết, mẹ còn phải gom cho mợ một khoản tiền lớn! Mợ , mợ tham lam ?”
Mợ tôi là người thật thà, chưa từng đòi tiền giờ.
khi tôi chết, mới biết hồi cậu cưới mợ mượn mẹ tôi một khoản, trả từ lâu rồi.
Mợ xong, không nhịn được nữa mà : “Chị , chị nói mấy này với con bé thật à?”
Mặt mẹ tôi trắng bệch, luống cuống định túm lấy tôi, cậu tôi giữ lại tra .
Tôi chạy khắp bàn, “bóc phốt” từng người một:
“Dì hai , mẹ con nói hồi dì trộm bí đỏ của mẹ, làm mẹ con suýt c.h.ế.t đói! dì ác quá trời?”
“Ông ngoại, mẹ con nói hồi ông hay đánh bà, còn gả bà cho bố con vì tiền. phải ông bán mẹ con không?”
“Dì ba , mẹ con nói hồi trẻ dì lẳng lơ trong làng, con ghét dì nhất!”
…
[ – .]
Cuối cùng, nhà vây quanh mẹ tôi truy .
Đến khi tiệc tan, bố tôi đích thân đến đón, dắt mẹ tôi đang khóc rấm rứt trở nhà.
3.
đến nhà, mẹ tôi như nhịn suốt chặng đường, đóng cửa lại là lao đến nắm lấy tôi, gần như phát điên:
“Tĩnh Tĩnh! Tại con lại làm ? con lại nói mấy đó trước mặt nhiêu người? Con để mẹ sống nổi với nhà ngoại bây giờ hả!”
Bố tôi thấy bà ta như phát điên, liền đứng chắn trước mặt tôi ngăn lại, dịu giọng khuyên nhủ.
Tôi mới nói một lần thôi, mà bà ta cảm thấy không còn mặt mũi nào sống tiếp rồi.
suốt năm qua, chính bà ta từng chút một dẫn dắt tôi, khiến tôi sinh lòng thù ghét với gia đình, khiến tôi một mực đứng phía bà ta.
Mỗi lần tôi thay bà ta trút giận, bà ta lại vẻ áy náy với mọi người, nói mình xa lánh, sống không hạnh phúc, con cái dạy hư, rồi nhận được một tràng cảm thông.
Kiếp trước, tôi từng nghĩ mẹ tôi là người phụ nữ đáng thương nhất thế giới, thiên hạ đều nợ bà ta. tôi càng thương bà ta, tôi và người thân lại càng xa cách.
Cho đến cái ngày tôi cóc. Đám cóc dùng điện thoại của tôi gọi cho từng người trong nhà, ngoài ông ngoại , không một chịu máy.
Mẹ tôi xong cuộc gọi còn gắt lên: “Bảo Lâm Tĩnh đừng gây nữa, mau nhà! Lớn từng này rồi mà chẳng biết thương mẹ! Suốt ngày biết phá!”
Bọn cóc khi cúp máy còn nhau không thể tin nổi… trong video gửi cho mẹ tôi, cảnh tôi đánh đến thê thảm rõ ràng như , mà bà ta lại chọn cách làm ngơ.
khi tôi chết, tôi thấy bà ta ngồi ở nhà, bên cạnh là đầy người thân hai bên nội ngoại đang vây quanh an ủi.
Bà ta khóc lóc rằng tôi không hiểu , chạy lung tung rồi cóc sát hại.
Mọi người sợ bà ta nghĩ quẩn nên nấy đều sức dỗ dành.
Đứa em họ mà tôi từng làm mất lòng còn nói thẳng:
“Con bé c.h.ế.t rồi chắc chị nhẹ người. mà ưa nó đâu, c.h.ế.t là đáng!”
Mọi người càng ghét tôi nhiêu, lại càng thương bà ta bấy nhiêu.
Hai bên ngồi xuống nói , mới nhận không từng dạy tôi nói mấy như thế.
cùng, tất đều đi đến một kết luận: tôi là loại người trời sinh không được lòng, c.h.ế.t rồi chẳng đáng tiếc.
Cái c.h.ế.t của tôi lại trở thành cầu nối khiến hai bên gia đình hòa thuận với nhau.
4.
“Tĩnh Tĩnh, mau xin lỗi mẹ con đi!”
Bố tôi cuối cùng dỗ được bà ta bình tĩnh lại, quay sang hiệu tôi nhận lỗi.
Tôi ông, cứng đầu hét lên: “Con không xin lỗi! Những đó rõ ràng là mẹ cho con , tại con không được nói?”
“Tĩnh Tĩnh!”
Bố tôi nổi giận, xông lên định đánh tôi.
Tôi hét lên: “Con không bố đâu! Bố là kẻ g.i.ế.c người!”
Ông ấy sững sờ: “Bố g.i.ế.c mà con lại nói thế?”