Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Tiếng động lớn của xe rơi xuống sông, đương nhiên cũng thu hút sự chú ý của làng.

mãi gần một phút , mới có người run rẩy ra sông.

Ngay đó vang lên vài giọng nói già nua.

“Tôi nhầm à? Hình như có xe rơi xuống nước rồi?”

“Để tôi đeo kính vào xem nào! Ôi trời ơi! Đúng là có xe, gọi báo cảnh sát!”

“Hả? Điện thoại tôi để đâu rồi?”

Nhìn thấy mấy ông bà chậm chạp lục lọi tìm điện thoại, tôi suýt nữa thì bật cười.

lúc tôi tỉnh trên , cảnh sát và đội cứu hỏa đã , ông ta mới tưởng rằng có rất nhiều người có thể cứu mình.

Nào ngờ, sở dĩ lượt một đứa trẻ con như tôi đập cửa kính cứu ông ta, là bởi vì người tiên chạy ra sông là người già và trẻ con còn mặc quần thủng đít.

3

Ngôi làng bà ngoại tôi sống, thanh niên trai tráng hầu như làm ăn xa, trong làng chỉ toàn người già và trẻ em ở .

người này tuy đông, cơ bản không có khả năng cứu tôi.

Nhìn thấy người già và trẻ con bên sông lúc đông, tôi nheo mắt nhìn kỹ vào đám đông.

Rất nhanh, người tôi mong đợi đã xuất hiện.

Bà ngoại len lỏi qua đám đông các bà , chỗ đứng tiên, bà ta vươn cổ nhìn ra giữa sông.

Tôi cũng vội vàng vểnh tai lên chờ đợi phản ứng của bà ngoại.

tôi không ngờ, khi nhìn rõ chiếc xe sông, bà ngoại chống nạnh cười ha hả.

“Haha! Đúng là đáng đời! Dám xe nhanh trong làng! đuối con mẹ mày !”

Lần này tôi c.h.ế.t lặng.

người xung quanh cũng c.h.ế.t lặng.

“Bà Nhân Kiệt, sao bà nói thế? Người trong xe có thù oán gì với bà à?”

“Đúng ! Bà có quen chiếc xe này không?”

Thấy làng xung quanh không ai nhận ra chiếc xe sông.

Tôi lập tức nhớ ra, tôi luôn miệng nói đây là chiếc BMW ông ta mới lấy về.

Lúc đó tôi tưởng ông ta mới mua không lâu, giờ xem ra, đây là lần tiên ông ta chiếc xe này về làng.

nỗi bà ngoại, mẹ ruột của ông ta cũng không biết chiếc xe sông là xe của con trai mình.

Bà ngoại tức giận nói với làng:

“Không quen! chiếc xe này vừa nãy suýt chút nữa đ.â.m vào tôi, nếu không tôi né nhanh, bây giờ đã không còn mạng đứng đây nói chuyện với người rồi!”

Bà ngoại chỉ vào người mình.

người xem! Để né nó, tôi còn lăn lộn đất một vòng, quần áo bẩn hết cả rồi!”

Lúc ra khỏi , bà ngoại mặc chiếc áo mới mẹ tôi mang về hôm nay.

Đó vốn là một chiếc áo khoác ngoài màu xanh nhạt, bây giờ dính đầy bùn đất, nhìn thoáng qua cứ như màu nâu .

Nhìn quần áo của bà ngoại, tôi vỗ một cái, nhớ ra một chuyện khác.

khi tỉnh , tôi còn nói muốn tìm một bà mặc áo xanh để tính sổ.

Ông ta nói sở dĩ ông ta xe rơi xuống sông là do bà kia lúc ông ta sắp qua, bỗng nhiên lao ra xe ông ta, khiến ông ta sợ hết hồn, mới xe xuống sông.

Không ngờ, thật sự không ngờ!

Hóa ra người tôi suýt đ.â.m trúng chính là bà ngoại.

tôi chỉ lo cứu người, bỏ lỡ mất vở kịch hay bên sông!

lúc tò mò, không biết khi bà ngoại nhìn thấy người trong xe là tôi thì sẽ có biểu cảm gì.

Không biết vì sao, nói bà ngoại suýt bị xe , chuyện lớn như , không một ai trong số người già xung quanh lên tiếng đáp bà ta.

Thời gian trôi qua thêm một phút nữa.

Mấy đứa trẻ con chạy một vòng lớn mới gọi được hai người đàn ông trung niên ra.

Vừa nhìn thấy xe sông, họ lập tức bàn bạc cách cứu người, còn hỏi người già.

“Đã gọi báo cảnh sát chưa? 110, 112, 119 gọi đấy!”

“Nhanh chụp ảnh, gửi vào nhóm chat của làng để người nhận xem đây rốt cuộc là xe ai! Mau gọi người họ !”

ai có đồ nghề gì thuận tiện không, lát nữa chúng ta đập vỡ cửa kính xe !”

4

Thấy có người chỉ huy, người già mới có chủ tâm cốt, sôi nổi phối hợp, người chụp ảnh thì chụp ảnh, người gọi điện thì gọi điện, còn có mấy người chống gậy về lục tung đồ đạc.

Nhìn thấy làng coi mình như không khí, răm rắp lời người khác, bà ngoại rất khó chịu, bắt gây sự chú ý.

“Nhìn người cuống quýt kìa! Chờ vớt xác lên rồi, để người họ nhận cũng chưa muộn !”

Bà ngoại ngày thường đã độc mồm độc miệng, lúc này thêm cay nghiệt vì suýt bị xe .

“Bà Nhân Kiệt, người ta còn chưa c.h.ế.t đâu! Bà tích đức cho con cháu !”

“Đúng đúng ! Người ta đang cứu người đấy!”

Bà ngoại được đà, bắt tranh luận với người.

“Cứ cái kiểu xe như hắn ta, hôm nay không c.h.ế.t đuối thì sớm muộn gì cũng gặp chuyện! Lần này hắn không đ.â.m trúng tôi, nhỡ này đ.â.m trúng người khác thì sao? người chẳng đang cứu một tên g.i.ế.c người à?”

Không biết người khác xong câu này cảm thấy thế nào, dù sao tôi xong thì sởn cả gai ốc.

bây giờ làng bận rộn hơn tôi, một kẻ đứng xem, họ căn bản không rảnh tranh luận với bà ngoại.

Tùy chỉnh
Danh sách chương