Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Rõ ràng là tôi chưa nói gì mà anh ta đã nhảy dựng lên đi giải thích .
Tôi đã đoán được rằng anh ta sẽ không thừa nhận mà tôi thì quá lười để đôi co với anh ta.
Thế nên tôi bèn đưa xấp thư bức ảnh cho những vị khách xung quanh thưởng thức. Ngay lập tức, mọi người đều bu lại tôi hóng hớt với vẻ mặt đầy phấn
khích.
Tôi quay sang nhìn Nhiếp Khải. Anh hiểu ý tôi và lập tức nắm tay tôi : “Đi thôi.”
3.
Tôi khỏi cuộc hôn nhân này.
Tôi mặc váy cưới trắng, Nhiếp Khải ra khỏi lễ đường.
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, cơn tức giận hồi nãy đã chuyển dần sang lo lắng. Thỉnh thoảng anh cứ nhìn tôi như muốn xác nhận đây là mơ hay thật.
Nhiếp Khải và tôi là xóm. Ba anh đang ở tù vì tội trộm cắp, mẹ anh thì đã đi. Anh lớn lên trong sự giúp đỡ của người thân. Có lẽ vì để bảo vệ nên từ nhỏ anh đã đánh nhau và mỗi lần ra tay đều rất tàn nhẫn, ai mắng anh đều bị anh đánh cho bê bết máu.
Người lớn đều nói anh là kẻ côn nên hãy tránh xa anh ra. Nhưng không vì sao, từ nhỏ tôi đã không hề sợ anh, thậm chí còn thường xuyên giúp đỡ mấy đứa nhỏ bị anh bắt nạt nên lâu dần, chúng tôi trở thành kẻ thù của nhau.
Sau này, tôi lập gia đình còn anh đi lập nghiệp ở nơi khác thì chúng tôi không còn gặp lại nhau nữa.
Nhiếp Khải đưa tôi đến một nhỏ. Ở trên có ghi dòng chữ : “Bán và sửa chữa điện.”
Anh lấy chìa khóa ra và mở . Bên trong có đầy đủ các bộ phận và thiết bị điện.
“Đây là của anh à?” Tôi hỏi.
“Ừm.”
Trong mắt người ngoài, anh là một tên vô dụng nhưng anh đã tự kinh doanh một .
Anh quay lại nhìn tôi hỏi : “Em muốn uống gì không?”
Tôi gật gật .
Anh xoay người lại giúp tôi rót nước, hành động này khiến tôi có thể nhìn thấy cơ vai đang căng ra của anh.
Tôi bất chợt nghĩ tới nụ hôn vừa nãy.
Đôi tay to lớn, rắn chắc và mạnh mẽ ôm chặt lấy tôi.
Mặt tôi liền đỏ bừng lên và tôi vội vàng nhìn sang khác.
Sau uống nước, Nhiếp Khải dẫn tôi lên tầng hai.
Ở đây có một và một tắm. Quả nhiên, anh ấy sống ở đây.
Anh lấy ra một bộ quần áo.
“Mặc váy cưới như vầy khó chịu lắm. Em thay đỡ bộ của anh đi anh lầu mua cho em bộ khác”
“Dạ.”
Tôi có chút xấu hổ cầm lấy quần áo.
Sau tôi tắm xong, Nhiếp Khải vẫn chưa quay về. của anh quá rộng, áo ngắn của anh đã bị tôi mặc giống như váy.
Nhiếp Khải trở về với hai phần thức trên tay.
Nhìn thấy tôi, anh sửng sốt quay mặt đi, vành tai còn hơi ửng đỏ.
Hai chúng tôi xong thì trời cũng tối.
“Em đi sớm đi, anh lầu .”
đến nửa đêm, tôi chợt tỉnh dậy nên đi lầu tìm anh và thấy anh vẫn còn thức.
Tôi nhìn thấy một đốm lửa nhỏ lập lòe trong bóng tối và anh đang phả khói.
“Nhiếp Khải…” Tôi thì thầm gọi anh.
Anh khẽ giật và vội vàng tắt điếu thuốc.
“Sao em thức dậy ?”
Tôi vội bịa lý do.
“Em sợ…”
“ để anh lên với em.”
Anh bước , ngồi lên một ghế dài nói : “Anh ngồi ở đây, em yên tâm đi.”
Nhưng đây không phải là điều tôi muốn. Tôi bèn tiếp tục giả vờ yếu đuối : “Hay em nằm với anh nha?”
Chiếc giường đơn này hiển nhiên không đủ rộng cho chúng tôi nằm. Nhiếp Khải do dự : “Anh thật sự sợ đó…”
Cuối , anh cũng thỏa hiệp. Anh cẩn thận nằm sát ngoài mép giường, anh còn tạo khoảng cách nhỏ ở giữa để đề .
ngón tay tôi chạm người anh.
Anh lập tức ngồi bật dậy.
Tôi mặt dày làm vẻ mặt ủy khuất hỏi : “Anh không thích em hả?”
Dưới ánh trăng , tôi có thể nhìn thấy mặt anh đang đỏ bừng lên.
“Em đừng nói nhảm nữa.”
“ chứ anh sợ gì?”
“Em đã thành người lớn chúng ta sợ gì chứ?”
“Anh cũng hôn em còn gì.”
“……”
Anh ấy ngồi im không nói gì một lâu.
Tôi nhớ ở kiếp trước anh thích ép người khác gọi là anh trai nên lòng đầy xốn xang, tôi dịu giọng gọi :
“Anh trai…”
Anh bất ngờ quay lại đè tôi . Anh chửi nhẹ một tiếng, ôm lấy eo tôi và cúi hôn tôi.
Mùi nam tính mạnh mẽ bao quanh cơ thể tôi. Những cơ bắp rắn chắc của anh đè ép tôi khiến tôi không thể di chuyển.
Đang hôn nửa chừng, anh đột nhiên đưa tay lên, chậm rãi cởi từng nút áo của .
Má nóng bừng, tôi ngượng ngùng quay mặt đi khác.
Anh bỗng bật cười.
Động tác trên tay anh dừng lại.
“Lần sau nếu lại chọc anh thì không thoát dễ dàng đâu.” Anh hạ thấp giọng nói. “Chị à…”
Anh về lại nằm còn giữ khoảng cách với tôi.
Tôi không thèm để ý nữa.
Không trải qua bao lâu, tôi dần dần chìm giấc .
hôm sau, tôi đang mê man trên lầu thì nghe có tiếng nói chuyện ở tầng dưới.
Tôi dụi mắt đi dưới.
“Khải ca, em mang tới những gì anh kêu .”
“Nhỏ tiếng chút, chị dâu mày còn đang .”
Tôi ló ra.
“Chào chị dâu.” Một người đàn ông khá ốm đang ngồi xổm đột nhiên lên tiếng.
Tôi bị dọa cho hết hồn.
“Không còn việc gì nữa, đi về lẹ đi.” Nhiếp Khải cau mày tiễn khách.
“ em về trước.”
Sau người đó rời đi, Nhiếp Khải mang từ trong bếp ra.
Một dĩa bánh một ly sữa đậu nành. Tất cả đều còn nóng.
“Anh mới đi mua à?”
“Không.” Anh ngại ngùng nhìn sang khác. “Là anh tự làm.”
Tôi cúi và thầm nghĩ anh phải mất bao lâu để làm bánh này sớm.
Tôi cẩn thận thử một miếng.
Phần da bên ngoài giòn, nhân ngon và còn có mùi thịt thơm phức.
“Thật ngon.”
Nhiếp Khải sờ sờ mũi : “Ừm.”
xong bữa , tôi đã sẵn sàng quay lại trường học.
Kiếp trước, việc không hoàn thành việc học sau lập gia đình luôn canh cánh trong lòng tôi. Nếu đã sống lại lần nữa, tôi nhất định không để lại bất kỳ hối tiếc nào trong đời này.
Nhiếp Khải đề nghị đưa tôi đi học nhưng tôi đã từ chối.
“Ở gần đây có một trạm xe buýt.”
Anh hơi khựng lại : “ tối anh sẽ tới rước em.”
“Được.”
Vừa đến cổng trường, tôi đã thấy Dương Gia Đào đứng ở đó.
Tôi vô thức lùi lại một bước.
Anh ta chắc chắn đến đây để trả thù tôi.
Những hình ảnh bị bạo lực ở kiếp trước vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức tôi.
Có lẽ ở đây có nhiều người ra thế nên anh ta không có bất kỳ hành động nóng nảy nào, thậm chí còn bình tĩnh nói : “Thư Nguyệt, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Tôi nhíu mày : “Chúng ta có gì để nói sao?”
Dương Gia Đào không hề khó chịu trước thái độ của tôi, anh ta thậm chí còn cười hỏi : “ chắc chứ?”
Tôi dự cảm có chuyện không hay.
“Tôi đã đăng một bài viết khá thú vị ở trường của , đoán nó sẽ là gì?”
4.
Nói xong, anh ta nhìn tôi với ánh mắt đắc thắng, cười nói : “Bây giờ tìm được có lẽ là quá muộn .”
Lửa giận trong lòng tôi bùng lên nhưng tôi đây không phải là để trút giận.
Tôi mặc anh ta và trường.
Trường của tôi rất rộng, không thứ gọi là “thú vị” kia được đăng ở đâu.
Trong đang hoảng loạn tìm kiếm, tôi thấy một nhóm sinh đang tụ tập đông đúc trước một tòa nhà dạy học.
này, có người nhìn thấy tôi.
“Nhìn xem, đó có phải là gái trong ảnh không?”
“Đúng , là ấy, sinh khoa Toán Kiều Thư Nguyệt.”
Mặc dù đang bàn tán ồn ào nhưng mọi người vẫn chừa ra một lối đi nhỏ.
Tôi chậm rãi bước tới và ngẩng lên.
Trước tòa nhà dạy học tấp nập người qua lại, bức ảnh của tôi trở thành tâm điểm được chú ý.
Một là cảnh tôi hôn Nhiếp Khải trong đám cưới hôm qua, hai là…
Những ngón tay tôi run lên.
Là hình ảnh kh.ỏa th.ân của tôi.
Tôi giật những tấm ảnh ra.
Ngoài ra, bên cạnh còn có một tờ giấy ghi rõ những sự kiện đã xảy ra nhưng óc tôi đã trống rỗng, không thể đọc được nội dung đó viết gì.
này, giáo của học vụ vội vàng tới.
Xé mọi thứ dán trên đó, giải tán đám đông đang bu lại hóng hớt và đưa tôi rời khỏi đó.
Trong văn , một số giáo đang ngồi trước mặt tôi.
Người tư vấn rót cho tôi một ly trà.
“Thư Nguyệt, chúng tôi đã nghe nói được về những việc em đã làm gần đây.”
Tôi không nói gì cả.
Thấy tôi im lặng, ấy và các giáo khác nhìn nhau.
“Chúng tôi đã đọc được nội dung đơn tố cáo, nếu thông tin này bị truyền ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến em và nhà trường. Nhà trường sẽ xử lý vụ này nên em đừng suy nghĩ nhiều nữa. Trở về và học tập chăm chỉ đi.”
Tôi ngạc nhiên : “Đơn tố cáo viết gì ạ?”
ấy mím môi : “Không có gì.”
“Chính xác là trong đơn đó viết gì ạ?”
Một giáo nam ngồi bên cạnh không chịu yên được : “Em là con gái sao lại không xấu hổ như , còn muốn để người khác nói ra sao ?! Chẳng phải em dây dưa với người khác, cho nên trong hôn lễ đã theo người khác à? Thành phố của chúng ta lớn như , sự việc đã truyền đi khắp nơi , không cần đơn tố cáo chúng ta cũng .”
“Đơn tố cáo đâu ạ?”
“Em định làm gì?”
“Báo cảnh sát.”