Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Phần 5: HOÀN

Cô dâu đứng phía sau đã không chịu nổi sự nhục nhã này bèn xoay người rời đi. Dương Gia Đào vội vàng chạy kéo cô gái đó lại : “Tiểu Tình, em đừng nghe mụ bà điên đó nói nhảm. Anh thật sự không biết cô ta, cô ta chỉ là đang muốn phá hỏng thanh danh của anh thôi.”

Không ngờ, Chu Anh Anh cười lạnh một , cao giọng nói : “Dương Gia Đào, anh không nghĩ chúng ta ở nhau lâu như vậy, tôi cũng không lưu lại chứng cứ nào sao? tôi nói cho anh biết, camera anh mua cho tôi đều tôi sử dụng. Tôi đều chụp cảnh giường chiếu của anh phòng trường hợp có ngày anh không thừa nhận mà bảo tôi là người bà điên.”

___________________

Vừa nói, cô ấy vừa đưa tay vào trong túi lấy ra một xấp ảnh ném đất.

Ngay lập , xấp ảnh đó những con người đang hóng hớt nhặt lên và truyền tay nhau.

Cô dâu nhấc chiếc giày cao gót đá mạnh vào Dương Gia Đào rồi quay người đi.

Anh ta kêu lên một đầy đau đớn.

Có lẽ nói với Dương Gia Đào vẫn chưa đủ, Chu Anh Anh quay sang các khách mời nói tiếp : “ người có còn nhớ Kiều Thư Nguyệt, người đã trốn khỏi hôn lễ với Dương Gia Đào cách đây một tháng không? Khi đó, cô ấy buộc tội Dương Gia Đào có hành vi lừa dối hôn nhân tôi đã gửi những bằng chứng đó cho cô ấy. người biết sao tôi lại làm ầm ĩ như thế này không? Tại tên cặn bã này…”

Chu Anh Anh hung hăng chỉ vào Dương Gia Đào : “Từ đầu đến cuối, anh ta không chỉ có quan hệ tình cảm với một người mà còn có với nhiều người phụ nữ khác.”

Dương Gia Đào hoàn toàn không nói nên và đột nhiên, anh ngã quỵ .

Ông bà Dương chạy muộn và ngay lập kêu người kéo Chu Anh Anh ra ngoài.

Sau đó có người nói : “Là do con của các người làm bậy vậy sao các người lại đi ức h.i.ế.p mẹ con người ta?”

Ngay sau đó, nhiều người lên phụ họa.

Thấy sự việc không còn giải quyết, cha Dương Gia Đào quay sang tát anh ta một cái thật mạnh, thậm chí ông ta còn tự tát mình một cái.

“Là Dương gia không biết dạy dỗ con cái. Đây là riêng của nhà chúng tôi. Mong người đừng bàn tán ra ngoài. Xin cảm ơn.”

Ngay khi ông ta định kéo Dương Gia Đào đi, một người ông trung niên nhìn rất giận đi phía ông ta và không nói một nào, người ông đó giơ tay lên và giáng cho Dương Gia Đào hai cái tát.

Sau đó, ông ấy giận đến nỗi liên tục đá vào người Dương Gia Đào cho đến khi anh ta quỳ cầu xin tha thứ.

Không người nào dám ngăn cản ông ấy, kể cả mẹ của Dương Gia Đào.

Bởi người ông này là của cô dâu và cũng là sếp của Dương Gia Đào.

Tôi nhìn xảy ra với nụ cười lạnh lùng.

Trò hề này dù lớn đến đâu cũng sẽ có ngày kết thúc.

Sau khi cô dâu rời đi và Chu Anh Anh bị cảnh sát mang đi, thứ dường như yên tĩnh trở lại.

Tôi mũ và khẩu trang, chậm rãi bước lại gần Dương Gia Đào.

Nhìn thấy người ông đã sống cùng mình hai mươi năm ở kiếp , tôi chỉ cảm thấy thật ghê tởm.

Khi thấy tôi, ly rượu trong tay anh ta rơi .

Nó vỡ nát mặt đất.

“Tất cả này là cô làm?”

Tôi mỉm cười : “Phải. Đây là quà cưới tôi tặng anh. Anh thích nó không?”

Anh ta gầm lên như một con thú. Anh ta không còn quan tâm đến việc giữ vẻ ngoài lịch sự của mình, anh ta giơ tay lên định đánh tôi.

Khoảnh khắc cú đ.ấ.m hạ , tôi đã né .

Anh ta rất ngạc nhiên.

Thật nực cười, trong suốt hai mươi năm chung sống với anh ta, tôi biết làm chính là né những cú đ.ấ.m đó.

“Cảnh sát vẫn còn ở ngoài, anh thật sự muốn đánh tôi sao?”

Anh ta dần tỉnh táo lại và đứng bất động ở đó.

“Dương Gia Đào, anh có biết anh bị hủy hoại ở chỗ nào không?”

Anh ta ngây người nhìn tôi.

Tôi nói tiếp : “Anh bị hủy hoại ở sự hai mặt, tự cao tự đại, tham tiền, háo sắc và vô trách nhiệm. Cuộc sống của anh như một cái cây mục nát đến tận gốc rễ. Cái c.h.ế.t chỉ là vấn đề sớm hay muộn và bây giờ, tôi chỉ giúp nó đến sớm hơn.”

Tôi nghiêng đầu cười : “Chúc may mắn.”

Nói xong, tôi rời khỏi đám cưới đầy hỗn loạn này.

Nó giống như thoát khỏi hai thập kỷ sống trong đau đớn và tuyệt vọng.

Tôi không quay đầu nhìn lại.

10.

Việc cô dâu đi trong đám cưới với Dương Gia Đào nhanh chóng truyền ra ngoài.

Thậm chí, nó còn xuất hiện các tiêu đề của các tờ báo địa phương.

Bây giờ, người đều biết rõ anh ta là kẻ lăng nhăng và đạo đức giả.

Đồng thời, tôi và Nhiếp Khải đã đem những bức ảnh kh.ỏa th.ân lên đồn cảnh sát trình báo.

Theo tra của Nhiếp Khải trong thời gian này, sau khi Kiều Thừa Hoa chụp những bức ảnh kh.oả th.ân của tôi, nó đã kêu một học sinh trung học mang máy ảnh một studio ở trong thành phố rửa ảnh.

Ban đầu, cậu học sinh đó còn chối nhưng ngay khi bị Nhiếp Khải đe dọa, cậu ta đã khai ra thứ.

Chúng tôi liên hệ với ông chủ của studio ảnh.

là ảnh kh.ỏa th.ân nên ông ấy nhớ rất rõ và tỏ ý sẵn sàng ra làm chứng.

Cảnh sát lập nhà tôi thu thập bằng chứng.

Nhìn thấy rất nhiều cảnh sát nhà, mẹ tôi vô cùng sợ hãi. Ngay khi thấy tôi và Nhiếp Khải đứng ngoài cửa, lập chửi :

“Làm sao vậy? cho lúc đó, trốn ngoài thì bây giờ đi cùng cảnh sát là có nhà sao? Tao nói cho biết, chỉ cần ngày nào tụi tao còn sống thì cũng đừng hòng bước chân vô cái nhà này. Sao cái thứ không biết xấu hổ như lại không c.h.ế.t luôn ở ngoài đường đi?”

Càng mắng, càng nói ra những xấu xa đến cảnh sát đứng cạnh cũng không chịu đựng nữa :

“Xin hai vị đừng cản trở người thi hành công vụ.”

mẹ tôi nghe thế thay đổi thái độ : “Đồng chí cảnh sát, cho tôi hỏi là có xảy ra vậy?”

Cảnh sát không trả ngay mà chỉ hỏi : “Kiều Thừa Hoa ngủ ở phòng nào?”

Mẹ tôi chỉ tay, rồi tiếp tục hỏi.

Cảnh sát không nói nào, khi vào phòng đóng cửa lục soát.

Bà ấy giận nhìn tôi : ” Con khốn, sự xuất hiện của chẳng mang lại tốt đẹp nào hết.”

Nhiếp Khải nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, anh đang kiềm chế cơn giận của mình.

Nhưng tôi vẫn bình tĩnh : “Cứ chờ một chút rồi bà sẽ biết đã xảy ra ?”

Ban đầu, tôi nghĩ là cảnh sát có tìm thấy ngay máy ảnh và các đoạn phim kết tội Kiều Thừa Hoa thế nhưng không hiểu sao, lại lục soát nguyên phòng hơn một đồng hồ.

Khi bước ra lần nữa, tôi thấy đang cầm tay hai chiếc thùng các tông chứa đầy đĩa có ghi chữ.

Mẹ tôi linh cảm có không lành nên bà đã khóc lóc chặn đường không cho cảnh sát mang những thứ này đi.

“Tôi cảnh cáo bà lần nữa, nếu bà tiếp tục cản trở chúng tôi tra, chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự với bà.”

Mẹ tôi sợ hãi đến mức ngừng khóc.

Khi cảnh sát đến gần tôi, tôi thì thầm hỏi : “Những thứ này là vậy?”

“Chúng tôi đã nghĩ người này đã đủ điên khi chụp ảnh kh.ỏa th.ân của chính chị gái mình, nhưng chúng tôi không ngờ đến việc anh ta còn quay một video kh.iêu d.âm và nhân vật chính trong đó là anh ta… Chúng tôi không biết liệu cô gái trong đó có phải bị cưỡng h.iếp hay không? Chúng tôi sẽ tra rõ hơn.”

Tôi sững sờ một chút, sau đó hỏi : “Nó nghe các anh sẽ đến tra nên đã trốn rồi phải không?”

“Cô yên tâm, chúng tôi đã cử người đi theo dõi rồi. Tôi nghĩ tầm nửa giờ nữa là có bắt anh ta.”

. Cảm ơn các anh đã vất vả.”

Sau khi cảnh sát rời đi, mẹ tôi ngã khụy đất, vừa khóc vừa mắng tôi.

đã nghe những cảnh sát vừa nói.

Ngược lại, người ít nói của tôi trầm giọng lên : “Thư Nguyệt, con không nghĩ hậu quả khi dẫn cảnh sát đến đây sao? Đây là em trai con, em ruột của con đó.”

Ông ấy chưa bao giờ nói tử tế với tôi như vậy.

Nhưng giờ phút này, đứa con trai mà ông ấy nguyện ý từ tự tôn của mình cầu xin tôi.

Thậm chí tôi còn nghĩ , nếu bây giờ bị yêu cầu dùng mạng sống của mình đổi cho việc con trai không phải ngồi tù, ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý không do dự.

“Đó không phải em trai tôi.” Tôi mỉm cười : “Đó là một tên cầm thú.”

Mặt ông ấy xanh mét nhưng tôi vẫn tiếp tục cười : “Vậy, tại sao ông còn cầu xin cho một cầm thú?”

Sau khi tôi nói xong, sắc mặt ông ta không còn tốt nữa.

Ông ta cùng với mẹ mắng chửi tôi không ngừng.

Tôi đã quá quen với việc này nên cũng không tâm.

Cuối cùng, không còn sống cùng với đứa con trai yêu quý sẽ khiến sống trong đau đớn và tuyệt vọng đến tận cuối đời.

Khi rời đi, Nhiếp Khải nắm tay tôi thật chặt.

Tôi nghĩ anh lo lắng cho mình nên an ủi : “Đừng lo.”

Không ngờ, anh lắc đầu và nhìn tôi.

Không biết từ lúc nào, đôi mắt đây đầy vẻ thờ ơ và vô tình, lúc này đã tràn ngập tình yêu thương.

“Anh đang nghĩ, em mạnh mẽ hơn những anh nghĩ rất nhiều.”

“Vậy sao? Nhưng đôi khi, em thấy bản thân mình thật yếu đuối.”

Anh cười : “Không sao đâu. Anh sẽ luôn cạnh em, bảo vệ em vào những lúc yếu đuối đó.”

thực tế, tôi nghĩ đây không phải là câu tình yêu lãng mạn. Nhưng tôi nghĩ, tình yêu này rất vững chắc và tốt đẹp.

Giống như bàn tay anh ấy đang nắm tay tôi. đó đầy vết chai sần nhưng rất ấm áp và mạnh mẽ.

11.

Sau khi trở vào hôm đó, Nhiếp Khải lại cầu hôn tôi.

Lần này, tôi đã đồng ý.

Đeo chiếc nhẫn vào ngón tay, tôi chưa bao giờ thấy một viên kim cương nào đẹp như vậy. Lúc này, nó sáng chói vô cùng.

Ngày hôm sau, Nhiếp Khải đưa tôi đi lĩnh chứng.

Tôi ngăn lại : “Nhưng em không có sổ hộ khẩu.”

Bất ngờ, anh lấy một cuốn sổ từ trong ngăn kéo lên bàn.

“Em nhìn thử xem, đây là cái ?”

Khi tôi mở ra, đây thật sự là sổ hộ khẩu của tôi.

“Anh lấy nó ở đâu thế?”

này không quan trọng. Bây giờ chúng ta đến Cục Dân Chính nào.”

Tôi chợt nhớ đến vào buổi sáng thứ hai tôi ở cùng với anh ấy, có một người ông gầy gầy đã đưa cho anh thứ đó, chẳng lẽ là lúc đó sao?

“Có người giúp anh ăn trộm sao?”

“Sao có gọi là ăn trộm? Cái này gọi là mượn, mượn xong sẽ trả lại.”

Tôi mỉm cười không nói nào và đưa tay nắm lấy tay anh.

Thì ra lúc đó, anh đã muốn cưới tôi.

Tôi chợt nhớ ra vào lúc mình nằm viện ở kiếp .

Nhiếp Khải ngồi gần đầu giường của tôi, kể lại quá khứ của chúng tôi.

Anh ấy kể lại việc anh ấy yêu thầm tôi như thế nào, không dám nói ra sao và cuối cùng, lại nhìn tôi kết hôn cùng người khác.

Đời người ngắn ngủi, trong mắt mỗi người đều là tiếc nuối.

Giờ phút này, sự tiếc nuối đó đã chấm dứt khi chúng tôi cầm tay hai cuốn sổ đỏ nhỏ.

Tôi nhớ lại lần đầu tiên khi gặp anh, anh đang ngồi đống đá, dáng người bé nhỏ nhìn rất lạc lõng.

Tôi hỏi anh ấy đang làm và anh ấy trả là mình đang đợi mẹ.

Tôi ngồi ngắm hoàng hôn với anh ấy.

Khi tạm biệt, anh hỏi : “Ngày mai em có đến với anh không?”

Tôi gật đầu và nói : “Có.”

“Vậy em có anh mãi mãi không?”

Tôi khẳng định và gật đầu : “Có .”

12.

Sau đó, tôi nghe danh của Dương Gia Đào ở thành phố này đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Bị mất việc và cả ngày đều trốn trong nhà.

Sau đó có người còn thấy anh ta không mặc quần áo, chạy ra ngoài giựt kẹo của con nít, trông như đã bị điên.

Nhưng đây đều là tin đồn truyền tai tôi tôi không bao giờ hỏi thăm tin của anh ta.

Còn Kiều Thừa Hoa, nó bị kết án hơn mười năm tù cho tội h.iếp d.âm và phát tán tài liệu kh.iêu d.âm.

Tôi không biết liệu mẹ của nó còn ở đó đến khi nó ra tù không.

Vào năm thứ hai, tôi đã hoàn thành việc học của mình và thành công nhận bằng tốt nghiệp.

Cửa hàng của Nhiếp Khải cũng hoạt động tốt và bắt đầu tuyển dụng nhân viên bán hàng.

Nhưng dường như anh ấy đang có ý tưởng khác và đang lên kế hoạch cho nó.

Cuối cùng vào một đêm, anh ấy nói với tôi : “Thư Nguyệt, anh muốn đi phía Nam, anh nghĩ nơi đó sẽ dễ phát triển hơn.”

Tôi biết chắc dù đời này tôi đã gả cho anh ấy, anh ấy vẫn sẽ đi phía Nam xây dựng sự nghiệp.

Tôi vẫn nói giống như : ” Nếu anh muốn đi, em sẽ đi cùng anh. Dù thế giới này có như thế nào đi nữa, em cũng luôn cạnh anh.”

Không lâu sau, chúng tôi nhượng lại cửa hàng, lấy tiền và cùng với một ít hành lý rồi lên tàu đi hướng Nam.

Đêm đen kịt, đoàn tàu xuyên qua màn sương mờ mịt chạy phía , xung quanh vang lên ầm ầm.

“Em sợ không?” Nhiếp Khải hỏi tôi.

Tôi dựa vào vai anh.

Tôi biết chắc sẽ có nhiều thử thách trong tương lai và cuộc sống cũng sẽ không suôn sẻ, nhưng Nhiếp Khải, tôi sẽ luôn cố gắng.

Lúc trời hừng đông, tôi quay sang nhìn người ông cạnh, cười đáp:

“Không sợ.”

(Hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương