Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 5:
Ba tôi nghiến răng, đến run người.
“Chắc vật tư đó cạn sạch rồi. Chút dù có xảy chuyện gì, tuyệt đối ghi nhớ là: không nghe, không đáp, không mở.”
Tôi rèm lại, không cho ba mẹ thêm .
Tôi sợ lúc này đám zombie đang trở nên chậm chạp, mà hai người bị thả nếu kêu cứu, ba mẹ lại thấy mủi lòng rồi mở cửa cho vào.
Nếu để người ngoài tiến vào đây, thì căn nhà này sẽ không còn thuộc về chúng tôi .
“Yên tâm đi. Ba mẹ hai hôm nay học đủ loại kiến thức sinh tồn rồi. Không bậy đâu.”
“Đúng đó. Xem phim mà mẹ suýt c.h.ế.t.”
Mẹ đưa cắt ngang cổ một :
“Tận thế đến rồi, g.i.ế.c Thánh Mẫu trước.”
Tôi cười phì một .
Zombie bùng phát đến nay đã hôm rồi, nhà thì an toàn thật tâm trạng vẫn luôn căng như dây đàn.
Khoảnh khắc thoải mái này là vô cùng hiếm hoi.
chưa vài phút…
ẦM ẦM ẦM ẦM!
đập cửa điên cuồng vang lên dưới lầu.
Tôi liếc vào màn hình camera.
chàng trong đôi tình nhân tối qua đang liên tục đập cửa nhà tôi, trên còn nắm một cây rìu.
Ba tôi c.h.ử.i thề một , vội rèm lên qua .
“Lũ khốn đó. Chúng nó để bé đứng sát cửa sổ, rồi đẩy thằng này đến đập cửa nhà .”
“Có không?! ơn mở cửa! Cứu tôi !! Tôi mà không mang đồ ăn về bọn chúng sẽ g.i.ế.c Tiểu Nhiễm! Xin hãy cứu chúng tôi!!!”
Đầu tôi đau nhói.
Đúng là ngu mà, la thế thì chỉ zombie đến đây nhanh hơn thôi.
mà dám mở cửa cho cậu?!
chàng vừa đập cửa, vừa hoảng loạn xung quanh.
Đám zombie đã lần theo âm thanh mà tới.
Thấy chúng tôi không đáp lại, ta bắt đầu dùng rìu c.h.é.m vào cửa.
“Mở cửa đi! Tôi không muốn c.h.ế.t! ơn mở cửa! Cứu tôi! Cứu Tiểu Nhiễm Tôi van xin mọi người!!!”
…
kêu cứu và hành động khiến tôi thấy lạnh sống lưng.
cửa nhà tôi đâu nhát rìu mà c.h.é.m thủng .
“Đm! Thằng nhóc này đã đàn zombie đến rồi!”
Ba tôi đứng cửa sổ, rèm lại rồi lùi hẳn bước.
“Sao không chạy đi mà còn đứng đó gì?!”
Mẹ tôi màn hình mà đạp chân liên hồi vì sốt ruột.
Đàn zombie đã áp sát tới nơi, ta chắc chắn không thể thoát…
Đúng lúc đó, cửa căn nhà cũ cạnh bật mở.
“Mau! Mau vào đây!!”
Ông Trương đứng ngay cửa, vẫy gọi cậu ta chạy vào.
“Ông cụ này điên rồi sao?!” – Tôi gần như lên.
ta lao vào nhà, cửa đóng sầm lại, lũ zombie ùn ùn tông vào phía sau.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ đó… chịu 5 phút là giỏi lắm rồi.
“ c.h.ế.t đi !! ông già này thiệt chứ!! đã chuẩn bị đủ nước lương thực cho hai ông bà sống ít nhất một năm rưỡi, vậy mà còn bày đặt người tốt lúc này!” – ba tôi đi qua đi lại như kiến bò trên chảo lửa
“Chúng ta đã hết sức rồi. Chúng ta để lại quá nhiều thứ cho họ rồi. Nếu họ đã tự tìm đường c.h.ế.t thì dù có tới không cứu nổi.” – mẹ lẩm bẩm tự trấn an .
“Ba! Lấy cung tên ba ! Chút ngắm thẳng một zombie, b.ắ.n xuyên đầu nó luôn!”
Tôi chạy vội vào bếp, lấy miếng thịt ba chỉ mẹ vừa rã đông, buộc vào drone, rồi buộc thêm điện thoại cục gạch ba nhặt hôm trước lên trênđó.
Bật lên một đoạn âm thanh chói tai rồi để lặp lại vô hạn.
Mở cửa sổ, tôi điều khiển drone bay lơ lửng trên đầu bầy zombie.
nhạc hỗn loạn cùng mùi m.á.u thịt tươi, lập khiến lũ zombie từ bỏ việc tấn công nhà ông Trương mà quay sang đuổi theo drone.
“Giờ tất mọi người đều đang qua rồi! Ba nhớ lát khi b.ắ.n nổ đầu một , thì lập ngoài: Đứa nào còn dám đến gây sự thì tao b.ắ.n nát đầu đứa đó.”
Ba hiểu ngay ý tôi.
Ông mở cửa sổ, vai siết chặt, căng dây cung…
Vút!
Một mũi tên b.ắ.n thẳng vào đầu một zombie.
Ba tôi vang dội:
“Nghe cho rõ đây! Nhà tao không cướp đồ , đéo sợ thằng nào!! Lần sau còn dám tới tao sẽ b.ắ.n nổ đầu ch.ó tụi mày đó!!!”
RẦM!
Ông đóng cửa lại thật mạnh.
Tôi vỗ rần rần:
“Trời ơi ba xuất sắc luôn!”
“Sao nào, trông ba vẫn còn rất ngầu đúng không?” – ba tôi kiêu hãnh chờ khen
“Sống chục năm rồi, đây là lúc ba thấy ngầu nhất đó!”
Mẹ tôi giơ ngón :
“Đẹp trai hết phần thiên hạ luôn!”
Ba vui vẻ đến mức muốn mở cửa b.ắ.n thêm phát, thì bị tôi mẹ đè lại.
Nhờ lần hành động này mà chúng tôi đã: Giải vây cho ông bà Trương và cho tất những kẻ nhắm vào nhà tôi một lời cảnh cáo.
Nên tạm thời đã không dám manh động .
mà…
Đến khoảng nửa đêm, cửa nhà cũ cạnh lại mở .
Dưới ánh trăng phản chiếu lên lớp tuyết trắng, một bóng người lén lút bước , mang theo ba lô căng phồng, mò mẫm đi về hướng căn nhà đối diện nhà tôi.
ta vậy mà quay lại để cứu cô bạn gái nhỏ .
Một thoáng, tôi không biết nên mắng cậu ta não toàn tình yêu, hay nên khen cậu ấy thật sự là người đàn ông tốt, đến lúc này rồi mà vẫn đặt an toàn bạn gái lên hàng đầu.
… cậu ta đi tốt.
Cuộc đời thì tự lo thôi.
Chỉ cần đừng quay lại gây họa cho ông bà Trương là .
Tôi cậu ta chậm rãi đi đến trước căn nhà đối diện.
Đến khi cách cánh cửa còn vài bước… cậu ta không biết giẫm gì, mà lại trượt ngã xuống tuyết.
Ngã trên tuyết thì sẽ không um xùm đến mức thu hút zombie.
xui xẻo là cậu ta lại chống lên trúng một mảnh t.h.i t.h.ể bị zombie gặm dở, người lập lùi lại bước, sợ hãi đến mức bật kêu nhỏ.
Ngay lập , hai zombie gần đó bỗng quay đầu lại, gầm gừ lao đến.
“Mở cửa! Mở cửa nhanh!!”
Cậu ta chộp lại ba lô, vừa vừa chạy như điên về phía cánh cửa.