Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bố chồng thì chẳng cảm gì, thậm chí vì tự do mấy ngày. Không có mẹ chồng ở nhà, ấy cùng chúng tôi đồ ngoài, tỏ ra hào hứng hơn cả tôi Tạ Trí Thanh.
Ba ngày sau, mẹ chồng trở về.
bước vào nhà, bà ta phát hiện trên bày sẵn một bữa tối thịnh soạn.
Là tôi đặt.
Mẹ chồng châm chọc lớn:
“Ồ, trời mọc đằng tây à? Cô tưởng bữa cơm thế này là nịnh nọt tôi ? cả một đồ màu mè thế này, lại tốn kém.”
Mặc dù miệng thì thế, nhưng bà ta ngồi xuống , cầm đũa lên định luôn.
kịp tôi lên tiếng, bố chồng nhanh tay giật lấy đũa của bà ta:
“Vội gì chứ, khách mà!”
Mẹ chồng ngơ ngác:
“Khách? Ai cơ?”
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên. Tôi đi mở cửa.
Khách mời hôm nay là ba cô bố chồng tôi chấm điểm cao nhất số các cô nhảy salsa.
Chính tôi là người chủ động mời họ nhà tối, các cô ấy cũng muốn cảm ơn bố chồng tôi.
bố chồng cứng nhắc, vốn chẳng mấy khi tươi tỉnh, bỗng nhiên nở nụ xã giao rạng rỡ chào đón họ, hoàn toàn phớt lờ mẹ chồng, bà ta ngồi chưng hửng một bên.
07
Bố chồng tôi ân cần hỏi han ba cô ấy, trò chuyện , rót trà rót nước, khi mẹ chồng thì ngồi đó với gương đen như đáy nồi.
Tôi “tốt bụng” an ủi bà ta một câu:
“Mẹ đừng giận nữa mà, đó đều là bè đứng đắn của ba thôi. Với lại, mẹ chẳng rồi , đàn có trăng hoa chút, nhìn ngắm phụ nữ bên ngoài cũng là chuyện bình thường. Cả đời ba đối với mẹ cũng coi như đủ chung thủy rồi, có thêm mấy cô gái thế này cũng bình thường thôi.”
Mẹ chồng siết chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn tôi đầy tức tối:
“Có phải cô bày trò này không?!”
Tôi vô tội nhún vai:
“ mẹ lại vu oan cho con thế chứ? Mẹ nhìn nụ rạng rỡ trên ba mà xem, con có bản lĩnh điều khiển nổi nụ ấy cơ chứ.”
Cuối cùng, tôi chêm thêm một câu:
“Con về dâu bao lâu nay, từng ba thế. Hiếm khi ba có tâm trạng tốt như , mẹ cũng nên thay cho ba chứ ạ.”
Bữa cơm này đúng là có kẻ , có kẻ buồn.
Tất nhiên, người buồn có mình mẹ chồng.
Ba cô ấy đều là nhảy salsa lâu năm của bố chồng, nên có nhiều chủ đề trò chuyện, chuyện với nhau hợp gu.
Thỉnh thoảng tôi cũng tỏ hứng thú, chen vào chuyện đôi câu, có mẹ chồng là giống như người vô hình bị phớt lờ hoàn toàn.
Với tính cách sự nóng nảy của bà ta, liệu có thể nhẫn nhịn như không?
Tất nhiên là không. Thế nên bữa cơm mới một nửa, bà ta liền lật , nổi cơn thịnh nộ loạn cả lên.
Tôi lặng lẽ đứng sang một bên, không có ý định tham gia vào trận chiến này.
Bà ta mất chồng mình trước khách khứa, lời khó nghe với họ, chẳng cần tôi châm thêm dầu, cũng đủ bố chồng nổi giận cãi nhau một trận to.
Đợi Tạ Trí Thanh về nhà, thế nào cũng sẽ lại là một màn nước mắt nước mũi kể khổ với anh ta.
Thật nực , rõ ràng đây là mối quan hệ hai chiều giữa bố chồng mấy cô nhảy của ấy, mà mẹ chồng tôi lại chăm chăm trách móc tôi, không hề nửa lời nào chê bai bố chồng.
Rõ ràng bà ta muốn hướng mũi nhọn vào tôi, Tạ Trí Thanh nảy sinh thành kiến với tôi.
Tôi cũng chuẩn bị sẵn tinh thần, chơi điện thoại phòng đợi Tạ Trí Thanh chất vấn.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là, Tạ Trí Thanh nhẹ nhàng hỏi tôi:
“ bớt giận chút nào ?”
Tôi đặt điện thoại xuống, khá ngạc nhiên:
“Anh không trách ?”
Tạ Trí Thanh lắc đầu:
“Là mẹ sai trước, cùng lắm là lấy gậy đập lưng thôi. Nếu lần này có thể khiến mẹ nhận ra sai lầm suy nghĩ của mình, thì cũng là chuyện tốt.
“ về ba, ấy biết chừng mực, sẽ không điều gì có lỗi với mẹ đâu.”
Tôi thật sự không ngờ Tạ Trí Thanh lại hiểu chuyện thế.
Tôi cũng thắc mắc, tại một gia đình như lại có thể dạy dỗ một người tốt bụng thuần khiết như anh ấy.
Tạ Trí Thanh dường như đoán suy nghĩ của tôi, anh khổ, buồn bã :
“Mẹ trước đây không như thế này đâu. Anh cũng không hiểu bà ấy lại thay đổi như …”
Nhìn mệt mỏi hiện rõ trên khuôn Tạ Trí Thanh, tôi bỗng cảm có chút xót xa.
Tôi luôn nghĩ có mình đang sống cảnh nước sôi lửa bỏng, nhưng lại quên mất rằng Tạ Trí Thanh cũng phải chịu đựng không ít.
Anh phải đối với sự soi mói của bố mẹ dành cho tôi, gánh trên vai áp lực của chữ hiếu, cố gắng dung hòa ở giữa, nhưng từng nặng lời với tôi một câu nào.
Anh cố gắng hết sức bảo vệ tôi rồi.
Anh cũng mệt mỏi.
Dù mệt mỏi như , anh vẫn không muốn từ bỏ.
Tôi ôm lấy anh, giọng dịu lại:
“ hứa với anh, sau này cần mẹ không quá đáng, cũng sẽ không gây chuyện.”
Tạ Trí Thanh ôm chặt tôi, đó là khoảnh khắc yên bình hiếm hoi của hai chúng tôi sau bao ngày sóng gió.
là… muốn mẹ chồng không quá đáng, thực sự là một chuyện khó.