Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2
Cơn đau xé thịt lan khắp cơ , nhưng óc tôi vẫn tỉnh táo, không có lấy cơ hội ngất đi.
“Phạm nhân Văn Tâm! Mười năm chịu hình phạt ở vẫn chưa khiến hối cải ? Tội ác gây ra đủ chịu tra tấn đời! Giờ chỉ cần làm quỷ nô, không phải xuống mười tám tầng , còn có cứu người nhà , còn không chịu?” – Diêm Vương nghiêm giọng.
Tôi lau máu ở khóe miệng, khẽ cười khinh bỉ.
“Tại tôi phải chịu khổ ở , còn họ sống sung sướng? Đợi cháu gái tốt nghiệp, công việc lương triệu sẽ tự tìm , ngày tháng êm đẹp cứ mà tới. Tôi chính là không chịu nổi việc họ sống tốt!”
“Bị phạt ở ? Cùng lắm chịu trăm năm, rồi tôi cũng thai vào nhà giàu mà hưởng phúc !”
Vừa dứt lời, một ngọn roi dài đầy móc sắt quất mạnh, đánh tôi ngã xuống đất, da thịt nứt toác, máu chảy đầm đìa.
“Văn Tâm, rốt cuộc làm gì con hận vậy?” – mẹ tôi khóc gào.
“Vì người nghèo! Nếu người có tiền hơn một chút, liệu tôi có phải đi giết người phóng hỏa không? Tôi thành ra này, người phải chịu toàn bộ trách nhiệm! Người chết lẽ ra phải là người mới đúng!” – tôi không chút kiêng nể mà đáp trả.
Diêm Vương tức nhắm chặt mắt, gọi Hắc Bạch Vô Thường dặn dò:
“ chướng! Thật là chướng! … … cố chấp không tỉnh ngộ, đưa nó trở tiếp tục chịu phạt đi.”
Hắc Bạch Vô Thường lĩnh mệnh, còn chưa kịp bước tới, Văn sốt ruột kêu :
“Diêm Vương gia, nó xấu xa như vậy, chẳng lẽ không ép buộc nó mạng cho tôi ? Con gái tôi vừa đỗ Thanh Hoa – Bắc Đại, tương lai rộng mở, có hủy hoại như !”
Diêm Vương chỉ lắc bất lực:
“Bổn vương không phải toàn năng. Lấy mạng mạng phải tự nguyện, đây là luật của thiên đạo.”
Văn tức giậm chân, lao túm chặt tay tôi mà khóc:
“Văn Tâm! Mày đừng ích kỷ như ! Cả nhà là dân lương thiện tuân thủ pháp luật, khổ cả đời chỉ trông vào cháu mày thành đạt hưởng phúc. Giờ bắt tao thai, biết đâu rơi vào khu ổ chuột, mày không ích kỷ như !”
Trước lời chất vấn ấy, tôi bỗng bật cười.
Ích kỷ? Lương thiện?
Cô còn dám ra chữ đó ?
Hận ý trong lòng tôi bùng dữ dội, tôi nghiêm giọng:
“ , hay là đánh cược một ván? Tôi thua, tôi sẽ tự nguyện làm quỷ nô cho người hoàn dương. Cô thua… ở đây cùng tôi chịu khổ!”
“Cược gì?” – Văn ngẩn ra.
“ mình là lương dân, vậy chi bằng kính của Diêm Vương soi thử xem có thật sự công đức vô lượng không. Nếu sổ công đức ghi sai, cũng chẳng có tư cách bắt tôi mạng cho !” – tôi nhấn từng chữ.
“Công đức bản không sai!” – Diêm Vương quát lớn.
“Tôi không chắc, tôi thấy mình mới là bị oan.” – tôi đáp trả.
Diêm Vương còn chưa mở miệng, Văn chen lời:
“ , tôi sống ngay thẳng, không sợ gì hết. Soi soi! lúc đó mày đừng có nuốt lời!”
xong, Diêm Vương lấy ra kính.
Cho dù có miệng lưỡi khéo léo, tài che giấu tội lỗi đâu, dưới kính cũng không trốn thoát.
“Sống ngay thẳng? Ai biết có phải kẻ hay xấu sau lưng, quen thói dối hay không? Loại đó đáng bị đày xuống nhổ lưỡi!” – tôi gào .
Ngay sau đó, kính bắt phát sáng, chẳng chốc hiện ra hình ảnh.
Bên Văn không có gì thay , còn bên tôi hiện cảnh hồi cấp ba.