Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bố tôi là người thật thà nổi khắp mười dặm tám làng.
ông bà qua đời, chia gia tài, bác Cả nói rằng là con trưởng, là cháu lớn nhất nhà nên đương nhiên phải thừa kế nhà thờ . Bố tôi thấy hợp lý, thế là năm 18 tuổi, ông dọn ra khỏi nhà, dựng một chòi lá đầu ruộng.
Năm năm , mảnh đất đó trưng dụng đường, được bồi thường một trăm nghìn tệ. Lúc đó, bác Cả nói rằng nhà ông ta nhiều con, toàn là con .
Để hương hỏa nhà được phát triển một cách bền vững và tốt đẹp, chú thì phải giúp đỡ cháu một tay. Bố tôi thấy được, thế là 100.000 tệ tiền bồi thường, mất 99.000
Ba năm , bố tôi và tôi xem mắt rồi kết hôn. ông đòi nợ bác Cả, bác Cả trừng mắt, nhếch miệng: “Đòi nợ gì? Đó là quà mà chú tặng cháu , chú muốn à?”
tôi là người nhu nhược nổi gần xa. Câu bà thường nói nhất là: “Thôi đi, thôi đi, ai khó khăn.” Bà ấy thực hiện chiến lược địch tiến thì ta lùi, địch mắng thì ta nghe, địch đ.á.n.h thì ta chạy, địch đuổi thì ta trốn.
Hai người nhu nhược cộng là bằng một túi người ta trút giận cỡ lớn.
Đối mặt sự bóc lột của gia đình bác Cả, hai người nhẫn nhịn hết lần này lần khác, nhẫn nhịn mãi. Cuối cùng, không thể nhịn được nữa, hai người thu dọn hành lý rồi lên thành phố công.
Không gây sự quê được thì trốn thôi, không được à?
Nhưng đúng là sự đời thịnh quá hóa suy, hai người sinh ra tôi – một nữ quỷ thế. Mọi ấm ức phải chịu bên ngoài được tôi trả gấp vạn lần.
Năm tôi ba tuổi, bà thím hàng xóm từng mắng tôi im như thóc. Tôi thừa lúc bà ta đi vệ sinh, châm ngòi một quả mìn nhỏ rồi ném vào hố xí nhà bên cạnh. đó, đi kèm một nổ lớn là kêu t.h.ả.m thiết của bà thím nước phân tràn ngập khắp nơi bịt kín.
Năm tôi năm tuổi, bố tôi đi qua cửa nhà Vương, vì không liếc mắt nên Vương oán hận rằng sức hấp dẫn của suy giảm, thế là bà ta đứng chặn cửa nhà tôi và nói rằng bố tôi có ý .
Nửa đêm, tôi cuỗm bộ đồ lót bà ta đang phơi rồi ném vào chăn chú Triệu – người có con một hổ nhà. Nửa , gầm thét của chú Triệu nhấc tung nóc nhà Vương, móng vuốt Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của chú Triệu cào nát khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của Vương.
Nghe nói hôm đó, gọi 120, Vương được người ta khiêng ra ngoài trạng thái toàn thân đầy vết máu, hôn mê.
Năm tôi mười tuổi, ông chú sống một đầu ngõ dùng kẹo dụ tôi vào nhà, nói rằng tôi cởi quần áo ra thì có kẹo ăn.
Kết quả, tôi cầm d.a.o phay đập ngất ông chú rồi treo ngược ông ta lên cành cây, rạch cổ tay ông ta để nó chảy máu.
Sáng sớm, ông ta tỉnh dậy vì lạnh, khóc la hét đòi đưa tôi tất cả tiền tiết kiệm, cộng thêm một trăm nghìn tiền giấy nợ. Tôi không thể từ chối, đành phải nhận rồi lập tức đi mua nhà mới.
Từ ngày đó, xấu của tôi che lấp sự nhu nhược của bố , hai người sống cuộc sống thường đáng mơ ước.
ngày tôi tốt nghiệp đại học, bác Cả – người chưa từng liên lạc chúng tôi – gọi điện thoại : “Nhà mấy người không có con , tuyệt tự, chúng ta bàn bạc nhau về chuyện thừa kế nhà mấy người đi. Tôi tìm một nhà chồng tốt con gái của mấy người, đổi 500000 tiền sính lễ con tôi cưới . Bên cạnh đó, tài sản, nhà đất được kiểm kê hết, tất cả là gia sản của con tôi. theo lời tôi nói thì này, chỗ mộ tổ có một chỗ chúng mày.”
Ồ? Nhà có mộ tổ à?
Nói sớm đi chứ, tôi chưa đào mộ tổ bao giờ!
Vào ngày đầu tiên về quê.
vào làng, chưa kịp vào nhà, bác Cả nhét chúng tôi ba bao tải: “Đúng lúc vào mùa nông, bẻ hết ngô ruộng trước đi.”
Bố nhìn nhau rồi vâng vâng dạ dạ nhận bao tải, ngoan ngoãn theo bác Cả xuống đồng.
Nhiệt độ không khí là 36 độ C, giữa trưa, bố chui vào ruộng, còng lưng bẻ ngô, chồng bác Cả ngồi dưới bóng cây đầu ruộng phụ trách việc trông coi. Thỉnh thoảng, la lên:
“Đồ ăn hại, hai mươi năm không về nhà, việc đồng áng không biết à?”
“Cẩn thận một chút, bẻ gãy thì coi chừng tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày!”
“Em dâu ơi, em không ăn cơm à? Sức yếu vậy? tốc độ này của em thì có xong việc trước trời tối được không?”
Thỉnh thoảng, có hàng xóm đi ngang qua, chồng bác Cả lập tức chuyển trạng thái thành vẻ mặt tươi cười.
“Ôi chao, thằng em tôi đúng là thật thà, về nhà đòi việc, cản không cản được.”
“Anh thấy đó: trời nắng to thế này, chồng chú Hai à, hai đứa uống chút nước rồi tiếp nhé?”
Nói thì nói vậy, nhưng bác Cả đá một đựng nước văng xuống bờ ruộng. nước xoay một vòng hố đất, nước bên đổ hết, dính đầy bùn.
bác Cả trách móc: “Anh nhìn anh kìa, thật là bất cẩn!”
“Không sao đâu, không sạch không bệnh tật, số nước vẫn uống được, đừng lãng phí!” Bà ta nói, cầm nước dính bùn nhét vào miệng tôi.
Tôi lao nhanh về phía trước, bóp chặt cổ tay bà ta rồi mạnh tay bẻ một , giật nước dính đầy bùn tay bà ta. Đúng lúc đó, miệng úp xuống, một gáo nước bùn dội thẳng vào mặt bác Cả.