Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sắc mặt bà ta sa sầm, giọng the thé gắt :
“Cô muốn trả hàng? Dựa vào đâu mà cô trả?”
bộ dạng bà ta nhảy dựng , trong lòng tôi thoáng thấy dễ chịu, liền phản lại:
“ hàng của tôi, tôi muốn trả thì trả. Cô chỉ là chủ trạm giao nhận, lo hơi xa đấy.”
Bà ta trừng mắt tôi, thể sắp phun lửa.
“Không ! Không trả!”
bà ta vươn tay giật lấy điện thoại của tôi, cố ngăn cản hành động của tôi, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Nếu cô trả hàng, ai sẽ trả tiền tôi? Dù không trả! Ba ngàn tệ này cô nhất phải đưa!”
Thừa dịp bà ta sơ hở, tôi giật tay áo khỏi tay bà ta, lùi về sau một bước:
“ của tôi, tôi muốn trả thì trả! Đừng có can thiệp vào!”
“ nay chỉ có hai cách giải quyết: hoặc là tôi trả phí cơ bản cô, hoặc là trả hàng, cô đừng mong lấy thêm đồng nào!”
Bà ta đến nghiến răng ken két, đang giơ tay dạy dỗ tôi, thì ánh mắt lại lóe , đột nhiên đổi giọng:
“ thôi, cô thích trả thì trả, không muốn trả tiền thì từ giờ trạm bọn tôi sẽ chặn luôn của cô. Sau này cô đừng hòng gửi hàng về đây .”
“Cô cứ mua hàng suốt ngày, sau này tự thị trấn mà lấy.”
“À đúng , suýt quên là cô không có xe, thị trấn chắc cực nhỉ?”
Bà ta che miệng cười, giọng cười độc địa đầy ác ý.
thể không có trạm của bà ta thì tôi sẽ sống không nổi.
bà ta lại quên mất, bên có trạm giao nhận. Tuy xa một chút, cách khoảng hai cây số, tôi có xe điện mà.
Tôi không lộ vẻ bối rối bà ta tưởng, ngược lại chỉ bình thản nhún vai:
“Không cần chị phải lo đâu, muốn chặn thì cứ chặn. nay tất cả hàng của tôi đều trả hết.”
Bà ta sững người, nghiến răng hỏi lại lần :
“Cô chắc chứ?”
Tôi gật đầu: “Rất chắc. Phiền cô giúp tôi trả hết nhé.”
xong tôi quay người rời , ai ngờ bà ta lại chắn trước mặt tôi, không nhúc nhích.
“ gì mà ! Cô trả thì , tiền điện, tiền dầu, tiền công qua nhà tôi tốn vì cô chưa thanh toán đó!”
“? ăn quỵt à!”
3
Tôi thật sự bị sự trơ trẽn của bà ta làm sững sờ.
Mấy thứ chi phí đó mà đổ hết đầu tôi ?
Không muốn giả vờ tử tế , tôi lạnh giọng đáp:
“Chị đâu phải chỉ vận chuyển của mình tôi, tại bắt tôi gánh hết?”
“ , tôi có thấy quy đó đâu. Chị mở miệng là muốn tôi trả tiền, trên đời này làm gì có chuyện dễ ?”
bà ta hoàn toàn không nghe tôi , vẫn cố chấp khăng khăng:
“Cô nhất phải trả tiền, không thì nay đừng hòng bước khỏi cửa này.”
Không tôi cơ hội phản , bà ta hô hoán về phía nhóm người đang tụ tập ở đầu :
“Mọi người mau đến đây xem này! Con nhỏ không biết xấu hổ này!”
“Mua trăm kiện hàng mà lại không chịu trả phí vận chuyển, trốn luôn đấy! Một mình tôi là phụ nữ trụ cửa hàng này có dễ dàng gì không?”
“Tôi trông chờ số tiền này để trang trải cuộc sống, mà nó lại không chịu trả!”
Vừa , bà ta vừa bắt đầu giả vờ lau nước mắt, thể mình là người chịu oan ức lắm.
Nghe có “kịch hay”, mấy người dân kéo tới xem.
“Tiểu Lâm này, thế là không phải đấy, người ta buôn bán nhỏ lẻ, đưa tiền .”
“Đúng , xinh xắn thế mà bụng dạ đen tối con?”
Tôi không muốn trở thành chủ đề bàn tán của cả nên tiếng giải thích:
“Các ơi, không phải không muốn trả. bảng giá kia , quá năm kiện là mỗi kiện tính thêm 30 tệ.”
“ có tới cả trăm kiện, tính ba ngàn tệ. ai dám gửi hàng về đây ?”
Tôi liếc bà chủ, tiếp tục :
“Dù không trả nổi, thế thì thà gửi về trạm ở bên . Người ta tính thì thu .”
“Chứ không phải nhà ấy, cứ tự đặt giá bắt người khác gánh.”
Vừa dứt lời, bà chủ đã trừng mắt tôi.
Tôi giả vờ không thấy, khoanh tay tiếp tục :
“Với cả tôi thấy Lý đeo vàng đầy người thế kia, có chỗ nào giống người buôn bán nhỏ đâu?”
Mấy người dân tuy không học nhiều những gì viết trên bảng giá.
Ngay có vài người bắt đầu tỏ thái độ:
“ này chẳng phải chặt chém à? Tôi qua nhận có năm sáu , thế phải trả bao nhiêu tiền đây?”