Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
18
Tôi thuê ngay phòng bên cạnh, rồi dùng phần mềm nghe lén đã cài sẵn trong điện thoại của nó, nghe rõ rành rọt cuộc trò chuyện của bọn chúng.
“Băng Băng, mấy dòng trạng thái dạo này của cậu đáng sợ quá, đã xảy ra chuyện gì vậy?” – một cô bạn hỏi.
Giọng Lương Ngọc Băng đầy hận ý: “Là thím tôi. Bề ngoài thì tỏ ra đối xử rất tốt, nhưng thực chất lúc nào cũng tính toán hãm hại tôi.”
“Thật không? Nhìn bà ấy đâu giống vậy.”
“Bà ta nham hiểm lắm!” – Lương Ngọc Băng kích động nói – “Trước kỳ thi vào cấp ba, bà ta cố tình để tôi thấy một cuốn nhật ký, trong đó toàn những lời sỉ nhục và coi thường tôi, khiến tôi mất tinh thần mà thi trượt!”
“Trời ơi! Thế bố mẹ cậu biết chưa?”
“Họ không tin tôi!” – giọng Lương Ngọc Băng nghẹn lại – “Con đàn bà đó quá giỏi giả vờ, ai cũng bị bà ta lừa cả!”
Tôi khẽ lắc ly nước trái cây trong tay, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh.
Đột nhiên, giọng Lương Ngọc Băng hạ thấp: “Nhưng tôi đã tìm ra cách trả thù rồi.”
“Cách gì vậy?” – mấy cô bạn tò mò hỏi.
“Bà ta chẳng phải cưng chiều con gái nhất sao?” – Lương Ngọc Băng cười âm trầm – “Tôi sẽ để cho Lương Vũ Hiên nếm thử mùi vị đau khổ.”
Ngón tay tôi siết chặt lấy ly, khớp tay trắng bệch.
Quả nhiên, bi kịch kiếp trước lại định tái diễn sao? Không. Lần này tôi tuyệt đối sẽ không để nó toại nguyện!
Ngày hôm sau, tôi lấy thân phận phụ huynh đến trường của Lương Ngọc Băng.
“Cô Trương, tôi lo là Ngọc Băng đang kết giao với vài người bạn xấu.” – tôi lo lắng nói – “Cô có thể giúp tôi xem bình thường nó thân với những ai không?”
Cô Trương lập tức mở hồ sơ camera lớp học.
Trong màn hình, phần lớn thời gian Lương Ngọc Băng đều một mình, chỉ có ba cô gái thỉnh thoảng mới nói chuyện với nó.
“Mấy đứa này là học sinh cá biệt trong lớp.” – cô Trương chỉ vào màn hình – “Thường xuyên trốn học, trang điểm, cãi lời giáo viên.”
Tôi “lo âu” thở dài: “Sao Ngọc Băng lại giao du với mấy người như vậy?”
Cô Trương an ủi: “Cô đừng vội, tôi sẽ nhắc giáo viên chủ nhiệm chú ý hơn.”
Trước khi rời đi, tôi “vô tình” nhắc: “À đúng rồi, tôi thấy Ngọc Băng đăng vài lời lẽ cực đoan trên mạng, liệu trường có nên tổ chức tư vấn tâm lý không?”
Cô Trương lập tức nghiêm túc: “Có chuyện này sao? Tôi sẽ báo ngay cho phòng giáo dục đạo đức.”
Một tuần sau, Lương Ngọc Băng bị giáo viên tâm lý mời đến nói chuyện.
Nhờ cô Trương, tôi lấy được bản ghi lại buổi trò chuyện.
Giáo viên tâm lý viết: “Lương Ngọc Băng thể hiện rõ khuynh hướng cố chấp và tâm lý báo thù, đặc biệt nuôi dưỡng ác cảm mạnh với thím Tạ Minh Quyên. Đề nghị phụ huynh tăng cường chú ý và cân nhắc can thiệp tâm lý chuyên nghiệp.”
Tôi sao chép bản báo cáo này, gửi cho Vương Xuân Mai, kèm một tờ ghi chú: “Xuân Mai, tôi tình cờ thấy vài nội dung trên mạng xã hội của Ngọc Băng, thật sự lo cho tình trạng tâm lý của nó. Đây là báo cáo đánh giá của trường, mong các người chú ý. – Một người quan tâm đến Ngọc Băng.”
Đúng như dự đoán, Vương Xuân Mai không trả lời, nhưng mạng xã hội của Lương Ngọc Băng đột nhiên xóa sạch mọi nội dung.
Một tháng sau, trường tổ chức đại hội thể thao mùa thu.
Tôi tham gia với tư cách thành viên hội phụ huynh, đứng từ xa quan sát Lương Ngọc Băng.
Nó đăng ký thi chạy tiếp sức 400 mét, nhưng khi bàn giao gậy, nó “vô tình” húc ngã một bạn gái trong lớp.
Cô bé đó trầy đầu gối, khóc lóc được dìu ra ngoài.
Trên mặt Lương Ngọc Băng không hề có chút hối lỗi, ngược lại, lúc không ai để ý còn nở nụ cười đắc ý.
Cảnh tượng đó bị camera bên sân ghi lại trọn vẹn.
Tôi tìm đến cô bé bị thương, dịu dàng hỏi: “Không sao chứ? Có cần đến phòng y tế không?”
Cô bé sụt sùi lắc đầu: “Không sao, cháu cảm ơn cô.”
“Vừa nãy là Lương Ngọc Băng phải không? Nó bình thường cũng thế à?”
Cô bé do dự một lúc rồi khẽ nói: “Dạo này chị ấy hay kiếm chuyện với cháu… chỉ vì cháu từng nói trong giờ tâm lý là ‘đừng quá cố chấp’…”
Tôi vỗ vai trấn an: “Đừng sợ, cô là giáo viên, biết cách xử lý.”
Kết thúc đại hội, giáo viên chủ nhiệm của Lương Ngọc Băng tìm đến tôi: “Cô Tạ, về việc Lương Ngọc Băng bắt nạt bạn học, trường quyết định ghi cho em ấy một án kỷ luật.”
Tôi tỏ vẻ “khó xử”: “Như vậy có quá nặng không? Nó còn nhỏ, có thể chỉ là nhất thời bốc đồng.”
Giáo viên chủ nhiệm lắc đầu: “Không phải lần đầu rồi. Tuần trước em ấy còn đổ mực đỏ lên ghế của bạn, làm đồng phục bị nhuộm không tẩy được.”
Tôi “sững sờ” trợn to mắt: “Sao lại thế được? Lúc ở nhà tôi, rõ ràng Ngọc Băng rất ngoan mà…”
Giáo viên chủ nhiệm thở dài: “Con bé thay đổi quá nhanh, phụ huynh vẫn nên quan tâm nhiều hơn.”
Về đến nhà, tôi mở video ghi lại cảnh ở đại hội thể thao cho Lương Gia Minh xem.