Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Dạo tôi Nam đều ngoài từ sáng sớm khuya mới về.
Tôi vừa tiếp quản công ty nên đương nhiên chứng tỏ thành tích.
Còn Nam, dưới sự cứng rắn tôi, cũng tập trung vào việc quản lý thị, không còn cứ quanh quẩn bên tôi như trước.
thể là anh đã đặc biệt dặn dò bảo vệ ở khu dân cư công ty, nên mấy hôm nay tôi không còn Tô Minh quấy rầy.
Dù vậy, đôi lúc tôi vẫn cảm giác người lén lút theo dõi mình, nhưng tôi đại khái đoán là gì.
Tôi không báo cảnh sát, tôi cũng chờ họ tay.
như vậy, tôi mới thể thực sự kết tội Tô Minh Tô .
là tôi không , cuối cùng người tôi lại là Hách Gia Minh.
08.
Hách Gia Minh trói tôi lại đưa căn mà hắn ở, ép tôi khai mật mã két sắt thẻ ngân hàng.
Tôi nhìn quanh căn nhỏ hẹp tồi tàn, không hắn lại sống trong điều kiện như vậy, dù gì cũng là con cháu họ Hách cơ mà.
Hắn thấy tôi quan sát xung quanh cất tiếng:
“Sao? Không tôi lại sống ở chỗ thế à?”
Tôi khẽ nhíu mày, hỏi hắn:
“Là ý Tô không? Anh tôi rồi để cô đi ? Không sợ cô cầm xong bỏ chạy luôn à?”
Hách Gia Minh tỏ vẻ mất kiên nhẫn:
“Bớt nói nhảm đi, mau khai mật mã . Tôi biết cô với Hách Phong đều xem thường cô là con hoang, nhưng tôi là sẽ đưa cô đi luôn. Đối với cô cũng coi như tốt, đúng không?”
Không hắn lại tình cảm thật với Tô , đúng là thú vị.
Tôi nhìn con d.a.o trong tay hắn, bật cười nói:
“Tôi đưa mật mã cho anh, rồi để cô xong, anh lại tiện tay giếc tôi? Món làm ăn , tính thế nào cũng thấy không lời.”
Hách Gia Minh lạnh lùng đáp:
“Cô nói đúng, cô thật sự bảo tôi khi xong việc giếc cô. Nhưng tôi , không muốn mà vác thêm một cái mạng. Vậy nên cần cô ngoan ngoãn đưa , tôi sẽ không động cô.”
Ánh mắt tôi trầm xuống, xúi giục người khác tống , tội cũng đủ ngồi tù mười năm.
Tôi đọc mật mã cho hắn, rồi âm thầm ấn nút báo động mini giấu trong tay áo.
Vài phút , người cứu tôi còn chưa tới điện thoại Hách Gia Minh đã reo lên.
Tôi tưởng là Tô báo tin khi , ai hắn nghe máy xong sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn tôi trở nên dữ tợn.
Vừa cúp máy, hắn lao tới, mắt đỏ ngầu, dí d.a.o vào cổ tôi, nghiến răng nói:
“Cô dám chơi tôi!”
Tôi không hiểu hắn nói gì, vừa trấn vừa hỏi gì đã xảy .
Lúc đó mới biết rằng Tô cũng ! Hơn nữa lại ngay tại căn hộ tôi.
Tôi nói với Hách Gia Minh rằng đó không do tôi sắp đặt, Tô tôi hôm nay hoàn toàn nằm ngoài dự đoán tôi.
Nếu như những kẻ đó định tôi ngay từ đầu, kẻ đứng thể là… Tô Minh !
Khi Nam nơi, Hách Gia Minh đã bỏ đi.
Anh ấy tháo dây trói cho tôi, suốt quá trình mặt đen như mực không nói một lời, tôi biết anh giận.
“ Nam?” Tôi nhẹ nhàng kéo áo anh, “Em biết sai rồi, anh đừng…”
Chưa nói hết câu đã anh kéo mạnh vào lòng ôm chặt.
“Hứa với anh, lần đừng liều mạng như vậy nữa, không?”
Tôi cảm nhận người anh khẽ run lên, liền nhẹ nhàng vuốt lưng anh ủi:
“, em sẽ không như thế nữa.”
Một lúc , tôi kéo anh , từ người chiếc bút ghi âm giấu sẵn, kể lại toàn bộ liên quan Hách Gia Minh Tô .
“Tô Minh chắc cũng không , người lại là Tô , người em .”