Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Không biết đã bao lâu trôi qua chợt có động khẽ vang lên cửa.
Tôi vội chạy đến, cửa hé ra một khe nhỏ, rồi chóng bị đóng sập lại.
Ánh sáng chợt lóe lên, đủ để tôi thấy—một chó đen to tướng bị ném vào trong.
“Á—!”
Dù tôi né tránh thế nào không thoát được. chó lao thẳng đến, chóng cắn xé vào đùi, cánh , bụng tôi…
mất đi ý thức, tôi dường như ảo giác thấy có người xông vào đập vỡ cửa, lao đến cứu tôi ra .
mở mắt ra lần nữa, tôi đã nằm trong bệnh viện.
Tư Cẩn ngồi giường bệnh, trên người tôi được băng bó đầy vết thương.
“Cô lại thành ra thế này? Tôi gọi mãi không được, định đến hợp đồng với cô mà không ra. Hại tôi phải chạy khắp nơi .”
“Cuối cùng lại nghe thấy chó sủa và cô gào khóc vọng ra… đã nhốt cô trong tầng hầm ?”
Tôi siết nắm , ánh mắt ra bầu trời cửa sổ.
“Chuyện đó để sau. Giúp tôi bộ quần áo, tôi có món quà nhập hội tặng anh.”
Sợ tôi phá hỏng hội nghị tư ? Giờ tôi không chỉ phá, mà còn cướp trắng.
tôi xuống xe ty, thứ đập vào mắt tiên là hình ảnh tôi nằm cổng, sùi bọt mép, mà bảo vệ cạnh thì đổ nước bẩn lên người bà.
“Thời buổi này còn có người đi giả vờ gây tai nạn, không biết chỗ chúng tôi có camera ?”
“Đúng đó, may mà trí. Mà bà già này lì thật đấy, trời nóng thế mà dội nước kiểu gì không tỉnh.”
“Hay là nước chưa đủ bẩn nhỉ? Để tôi đi lấy hẳn một bô nước tiểu tưới thử xem.”
“Mày ghê thật đấy… ha ha ha!”
Mắt tôi đỏ bừng, tôi xông tới, đẩy mạnh đám bảo vệ:
“Cút, cút hết đi…”
Môi tím tái, rõ ràng là lên cơn đau tim, mà bọn họ lại dám đối xử với bà như .
“Ơ kìa, đó không phải là Tổng ? Má ơi, đây là Tổng à?”
“Việc này không liên quan tới tụi tôi đâu nha, là do Cố tổng sắp xếp hết.”
“Cố tổng bảo bà ấy là kẻ chuyên giả vờ gây chuyện, kêu tụi tôi đuổi đi. Kế hoạch này do bày ra đấy…”
4
“Ngày mai hội nghị tư kết thúc sẽ thả cô ra.”
Tôi bám lấy mép cửa. Cố Nghiễn thấy tôi không buông, lạnh đi, bất ngờ dùng lực mạnh đóng cửa lại.
Ngón tôi bị kẹp giữa khung cửa, đau buốt đến tận tim, khiến tim tôi như bị bóp nghẹt, mồ hôi lạnh túa ra, phản xạ có điều kiện buông ra.
Cửa bị khóa từ .
Tầng hầm tối đen như mực, không một tia sáng. Tôi lê lết bước đi, run rẩy lần mò tắc đèn.
Nhưng dù cố gắng thế nào, đèn không bật.
Bóng tối như quái vật vô hình nuốt chửng tôi, tôi co rúm người lại trong góc tường, nỗi sợ tràn ngập toàn thân.
Không biết qua bao lâu, cửa vang lên một động nhẹ.
Tôi vội lao tới, cửa vừa hé một khe nhỏ thì bị đóng sập lại.
Trong khoảnh khắc lóe sáng, tôi thấy rõ—một chó đen to bị ném vào tầng hầm.
“Á—!”
Tôi né tránh thế nào không thoát, chó lao tới, chóng cắn xé đùi, , bụng tôi…
ngất đi, tôi mơ hồ thấy có người đạp tung cửa, xông vào cứu tôi.
tôi tỉnh lại, mình đã nằm trong bệnh viện.
Tư Cẩn ngồi cạnh giường, tôi bị băng kín người đầy vết thương.
“Cô bị làm mà thành ra thế này? Tôi định cô hợp đồng mà gọi mãi không được, phải đi khắp nơi .
Kết quả lại nghe thấy chó sủa và cô gào khóc… nhốt cô trong tầng hầm ?”
Tôi siết , ánh mắt ra cửa sổ:
“Chuyện đó nói sau. Giúp tôi bộ đồ, tôi có món quà chào mừng gia nhập gửi anh.”
Sợ tôi phá hỏng hội nghị à? Bây giờ tôi không chỉ phá, mà còn cướp trắng.
Tôi xuống xe cổng ty, và thấy… tôi nằm trên đất, miệng sùi bọt mép, cạnh đám bảo vệ còn hắt nước bẩn lên người bà.
“Thời nay còn có người dám giả vờ ngã à? Không biết ở đây có camera à?”
“Đúng đấy, may mà trí. Mà bà già này lì thật, trời nóng thế mà tụi mình dội kiểu gì không tỉnh.”
“Hay là nước chưa đủ bẩn nhỉ? Để tao đi lấy bô nước tiểu tưới thử.”
“Mày kinh thật… hahaha!”
Mắt tôi đỏ bừng, tôi xông tới đẩy mạnh đám bảo vệ:
“Cút, cút hết đi!”
tôi môi tím tái, rõ ràng là lên cơn đau tim, mà bọn họ dám làm nhục bà như .
“Ơ… đây chẳng phải là Tổng ? Má ơi, là của Lệ à?”
“Không liên quan đến tụi tôi đâu, tất cả là do Cố tổng chỉ đạo.”
“Cố tổng nói bà ta giả vờ ăn vạ, bảo tụi tôi đuổi đi. Ý là của bày ra…”
5
Các nhà tư đã đến đông đủ, nấy mày âm trầm cảnh hỗn loạn mắt.
Không bật máy chiếu, nhân viên ty thì vắng lộn xộn, khắp nơi như một mớ hỗn độn.
Bình thường những việc này đều do tôi sắp xếp – mở điều hòa, chạy thử máy chiếu, chuẩn bị trà bánh…
Hôm nay, nhà tư ngồi đợi cả buổi mà không mang nổi một ly nước vào.
Uyển Như bước vào, son môi còn lem nhem, cười hì hì, lè lưỡi làm bộ đáng yêu:
“Xin lỗi các anh chị chờ lâu, đây là đồ ăn nhẹ em chuẩn bị cho mọi người.”
Trên bàn là mấy lon sữa bò Wangzai cùng bánh bao mini trộn sữa đặc.
Sắc nhà tư đen lại như đáy nồi.
Một người đàn ông trung niên đập mạnh chuỗi hạt lên bàn, giận dữ quát:
“ ty các người làm ăn kiểu gì ? Cố Nghiễn, cậu giải thích đi! Còn Lệ đâu?”