Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

33

Tôi chẳng buồn quan tâm.

Mẹ chồng đâm sầm một cái, trên trán lập tức sưng lên một cục u.

Nhưng tuyệt đối không phải kiểu muốn đâm chết người.

Chồng tôi khóc lóc: “Vợ ơi, em xem mẹ vì muốn chuộc lỗi mà ngay cả mạng cũng không cần nữa, em không thể tha thứ cho anh sao? anh thực biết lỗi rồi.”

“Vợ ơi, anh cũng đối xử với em rất tốt mà, tất cả tất nịt, đồ lót của em đều là anh giặt, em quên rồi sao?”

Chính vì điều này mà sau này anh ta đã khiến tôi phải trả một cái giá vô cùng thảm khốc.

Anh ta vẫn tục nói: “Vợ ơi, em nỡ lòng nào nhìn Tráng Tráng lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn sao? Nếu em muốn ly hôn, anh sẽ không từ quyền nuôi dưỡng Tráng Tráng đâu!”

Đây rõ ràng là một lời đe dọa trắng trợn.

May mà ông chủ đã nói với tôi từ trước, trong vòng tuổi, khả năng con theo mẹ là rất lớn, tôi lại có việc và thu nhập chỗ ông chủ, chắc chắn có lợi thế cạnh tranh hơn anh ta.

Mẹ chồng nằm dưới đất rên rỉ kêu đau.

Chồng tôi vẫn lảm nhảm về việc anh ta tốt với tôi thế nào, con cái không thể rời xa cha ra sao.

Bên ngoài không chỉ có hàng xóm vây quanh xem náo nhiệt, mà còn có cả viên vụ tìm .

34

Không biết tại sao cảnh sát và viên Hội phụ nữ lại đây.

Chị đại diện Hội phụ nữ nói: “Này đồng chí, hễ chồng và mẹ chồng cô đã biết lỗi rồi, cô nhìn họ thành tâm xin lỗi thế này, vì đứa trẻ, cô hãy quay về đi.”

Một người khác phụ họa: “ đấy, mẹ chồng còn quỳ lạy cô, suýt nữa thì tự tử rồi, cô làm vậy là bất hiếu. Làm con dâu sao có thể để người già phải quỳ như thế?”

Một viên cảnh sát nói: “ cô tôi cũng nắm rõ, không cần thiết vì mấy câu cự cãi mâu thuẫn mà phải ly hôn. Hơn nữa họ đều biết lỗi rồi, cô cũng không thể dồn người ta vào đường chết chứ.”

Viên cảnh sát khác lời: “ thế, anh ta còn báo cảnh sát rằng cô đã bắt trộm đứa bé đi, đứa trẻ không thể để cô mang đi được đâu.”

Tôi sững sờ nhìn chồng, rồi lại nhìn cảnh sát, run rẩy hỏi: “Các anh còn muốn giữ con tôi lại sao?”

Cảnh sát đáp: “Thì không còn cách nào khác, anh ta là bố đứa trẻ, đứa bé chắc chắn không thể để cô mang đi, anh ta đã báo cảnh sát rồi.”

“Đứa trẻ cũng là của tôi, tôi vẫn là mẹ của con bé mà!”

Cảnh sát nói: “Vậy cô chỉ còn cách đi kiện thôi, nhưng tôi khuyên cô không nên đi, vì thẩm phán cũng sẽ không cho các người ly hôn đâu. Chồng cô đáng thương thế này, mẹ chồng cô cũng đáng thương thế kia, lòng dạ cô không được quá sắt đá như vậy.”

Tôi nhìn căn phòng đầy rẫy con người này, không một ai đứng ra giúp đỡ tôi.

35

Tất cả họ đều đứng về phía chồng tôi.

Tôi không hiểu nổi tại sao lại như vậy.

Thấy bộ dạng của tôi, chồng tôi đột nhiên nói: “Vợ ơi, em quay về đi, cho dù em và đàn ông sau lưng em có làm loạn với nhau đi chăng nữa, anh cũng sẽ tha thứ cho em, chỉ cần em về là được, con bé cần một gia đình trọn vẹn.”

Tôi kiên quyết đáp: “Anh biến thành tàn phế là đáng đời, sao anh không chết quách đi cho rồi? Nếu anh chết, tôi sẽ đốt pháo ăn mừng đấy!”

Mẹ chồng nằm dưới đất yếu ớt nói: “Con dâu ơi, hãy thương xót cho bà già này, tất cả là lỗi của mẹ, con hãy tha thứ cho con trai mẹ. Đợi mẹ khỏe lại, mẹ sẽ lập tức về quê ngay, nếu con muốn mẹ trông cháu thì mẹ trông, sau này mẹ sẽ không nói thêm một lời nào nữa.”

Chồng tôi cũng tỏ vẻ đáng thương: “Vợ ơi, sau này trong đều do em quyết định hết, anh và mẹ sẽ hầu hạ em, em đừng đi mà.”

Hội phụ nữ: “Cô xem, chồng cô rộng lượng biết bao nhiêu. Hồi đó anh ta cô, có phải là vì cô ngoại không? Đó là lỗi của cô rồi, theo tôi thấy, anh ta cô như vậy vẫn còn là nhẹ đấy.”

Cảnh sát: “Tôi đã nói rồi mà, sao anh ta lại vô duyên vô cớ cô được, chắc chắn là cô có lỗi rồi. Cô cũng nên xin lỗi họ đi, rồi cả lại vẻ với nhau.”

Tôi quay người đi.

Họ định lại kéo tôi lại, nhưng tôi liều mạng muốn đi, họ cũng không ngăn cản nổi.

36

Tuy nhiên chúng tôi đi ngay.

Mà là ngồi vào trong chiếc xe dưới lầu.

Tôi đang khóc nức nở.

Ý của ông chủ là, lần này tốt nhất là bắt chồng tôi phải ly hôn với tôi cho bằng được.

Bây giờ cũng thể ly hôn trực ngay, còn phải đợi 30 ngày thời gian chờ (cooling-off period).

Ánh mắt ông chủ nhìn tôi đầy vẻ đồng cảm.

Tôi nhìn ông chủ, thầm thề rằng nhất định phải để con mình được hành tử tế, để con bé trở thành một người giống như ông chủ.

Đang lúc lau nước mắt, tôi thấy mấy viên vụ kia từ trên lầu đi .

Cửa kính xe của ông chủ có thể nhìn từ trong ra ngoài, nhưng người bên ngoài không nhìn thấy bên trong.

viên cảnh sát đứng bên đường hút thuốc.

Một người nói: “ đàn ông kia là rác rưởi, bạc mức mất cả một bàn tay.”

thế, thật làm xấu mặt đàn ông chúng ta.”

“Cô vợ kia chắc chắn là không chạy thoát được rồi, muốn ly hôn là nằm mơ, kia cả đời này sẽ bám riết lấy cô ta thôi.”

“Phải để mắt này một chút, kẻo lại gây ra vụ án xã hội gì đó. Lần trước có bạo hành gia đình, sau khi ly hôn với vợ không còn ai để , thế là chạy ra đường chém người, chết mất ba mạng, lãnh đạo vì đó mà không thăng chức được đấy.”

“Vẫn phải khuyên cô vợ kia quay về thôi, người tàn tật thì kiểu gì, chẳng phải vẫn cần cô ta chăm sóc sao? một mình cô ta còn hơn là để ra ngoài gây họa cho xã hội.”

người họ vừa hút thuốc vừa tán gẫu thêm vài thị phi khác trong việc, rồi mới lái xe đi.

Tôi nghe mà toàn thân lạnh toát.

37

Ông chủ lại cùng tôi đi lên lầu lần nữa.

Lần này không còn ai vây xem nữa.

Chồng tôi rất bất ngờ khi thấy tôi quay lại.

Anh ta biết giả bộ đáng thương không còn tác dụng gì nữa, liền trực mắt nhìn ông chủ, cuối cùng nói: “Muốn ly hôn với tôi là vì này chứ gì? Đưa cho tôi 2 triệu, à không, 5 triệu, tôi mới ly hôn! Bằng không thì đừng có nằm mơ.”

Mẹ chồng đó mắng chửi tôi xối xả: “Đồ tiện , cái loại mặt dày không biết xấu hổ, còn sinh được mụn con trai nào cho con tao mà đã muốn chạy rồi, sao trời không chết mày đi cho rồi!”

Chồng tôi nói: “Mẹ, con nhận ra rồi, loại đàn bà này nuôi không bao giờ thuần được, hở ra là chạy! Đợi lấy được tiền, chúng ta về nông thôn, tiền cao ra cưới một người đàn bà về hầu hạ mẹ con mình là được.”

Mẹ chồng hớn hở đáp: “Được đấy.”

Cuối cùng bàn bạc xong, trước tiên đưa cho chồng tôi 50 nghìn để anh ta cùng tôi đi làm thủ tục ly hôn.

Vì tôi không chịu nhượng bộ, anh ta chỉ còn cách đồng ý.

Lần này chỉ là đăng ký, còn phải đợi 30 ngày nữa mới có thể ly hôn xong.

38

Sau khi trở về, tôi vô cùng mệt mỏi.

Tôi cảm thấy cả thể xác lẫn tâm hồn đều bị rút cạn.

Nhưng con khóc, tôi lại phải vội vàng thay tã và cho con bú.

Sau khi dỗ con ngủ say, tôi nhìn thấy cuốn sổ từ vựng tiếng Anh của mình.

Tôi ép bản thân phải gạt mọi tạp niệm để bắt đầu bài.

Một tháng sau, chồng tôi không chịu đi làm thủ tục ly hôn với tôi.

Anh ta đòi tăng giá lên 10 triệu, còn bắt tôi phải chuyển tiền trước cho anh ta.

Tôi đào đâu ra nhiều tiền như thế.

Ông chủ nói: “Tiền của tôi cũng không phải gió thổi mà .”

Việc ly hôn thất bại.

39

Lại còn lãng phí mất 50 nghìn tệ.

Chồng tôi lại báo cảnh sát, nói tôi bắt trộm đứa trẻ.

Cảnh sát yêu cầu tôi phải mang đứa trẻ về.

Ông chủ tỏ vẻ rất phiền phức, khuôn mặt đầy thiếu kiên nhẫn.

Nếu như là chồng tôi mang con đi, tôi báo cảnh sát, liệu có ai giúp tôi không?

Tôi đang khóc, cảnh sát một bên thì khuyên bảo, một bên thì ép tôi phải mang con về, nếu không sẽ bắt giữ tôi.

Đứa trẻ đang khóc nức nở.

Tôi không chịu đi, con bé cũng không chịu buông tay, cảnh sát đành phải rời đi.

Họ nói ngày mai sẽ quay lại.

Ông chủ thở dài: “Sao cô lại để cuộc đời mình trở nên nát bươm thế này?”

Tôi cũng không biết nữa.

Chỉ vì một lần gặp người không ra gì, mà dường như cả cuộc đời tôi đều bị lún sâu trong vũng bùn.

Ông chủ ôm lấy tôi.

Anh ấy nói bên tai tôi: “Bài lần này, cô phải nhớ cho thật kỹ đấy.”

40

Ngay tối hôm đó, cảnh sát gọi điện cho tôi, nói chồng tôi đã qua đời vì tai nạn.

Anh ta uống rượu say, bị ngã từ cầu thang , đập trúng gáy.

Ông chủ nói với tôi: “Lần sau nếu cô còn gặp phải loại cặn bã ghê tởm như thế này, có lẽ sẽ không thể thoát khỏi một cách dễ dàng như vậy đâu.”

Chồng chết rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác sợi dây leo bám trên người mình cuối cùng cũng đã được gỡ .

Tôi tự do rồi.

Cuối cùng không còn phải sợ hãi một ngày nào đó anh ta đột nhiên xuất hiện, kéo tôi vực thẳm nữa.

Nghe nói mẹ chồng bắt đầu Hội phụ nữ và đồn cảnh sát để quấy rối, đòi họ phải bồi thường tiền, cho rằng vì họ vô dụng, không giữ tôi lại được nên chồng tôi mới đi mua rượu giải sầu rồi mới chết.

Mẹ chồng còn đòi cả tòa đó phải bồi thường, nói chắc chắn là do có người cố vứt vỏ chuối dưới đất khiến chồng tôi tử vong.

Mẹ chồng ngày nào cũng quấy phá, cuối cùng bị một cái chậu hoa từ trên lầu rơi trúng đầu, chết ngay tại chỗ.

Tôi không thể tin nổi, cơn ác mộng của mình đã thực kết thúc rồi.

Tôi nghi ngờ nhìn về phía ông chủ, nhưng sắc mặt anh ấy vẫn bình thản như mây trôi nước chảy…

41

Con đang lớn dần lên, tiếng Anh của tôi cũng ngày càng lưu loát hơn.

Tôi cứ ngỡ cảm giữa tôi và ông chủ sẽ ngày càng tốt đẹp.

Dù sao tôi đối với anh ấy cũng rất tốt, rất chu đáo.

Tôi cũng vô cùng biết ơn vì anh ấy đã cứu tôi ra khỏi đó.

Nhưng về sau, anh ấy không còn bất kỳ cử chỉ thân mật nào với tôi nữa.

Có một lần tôi đi đưa cơm cho anh ấy.

Anh ấy đang an ủi một cô đang khóc.

Đối phương trông rất xinh đẹp.

Vòng một rất nảy nở, còn hơi có dấu hiệu thấm sữa, nhìn một cái là biết đang trong thời kỳ nuôi con bú.

Tôi hỏi thăm đồng nghiệp cũ, đối phương quả nhiên là viên mới được ty tuyển vào.

Đồng nghiệp còn rất nhiệt hóng hớt với tôi về hoàn cảnh gia đình thê thảm của cô đó.

Còn nói ông chủ là có lòng bồ tát, sẵn sàng nhận viên rắc rối như vậy vào làm.

42

Ông chủ thực đã coi tôi như một người giúp việc.

Tôi cũng tự biết đường mà lùi về vị trí của mình.

Nhưng trước đây anh ấy đã cho tôi rất nhiều tiền.

Một buổi tối nọ, anh ấy trở về, trên mặt mang theo nụ cười.

Nhìn là biết đang yêu đương rồi.

Anh ấy bảo tôi lại gần ngồi , muốn nói với tôi.

Ông chủ nói với tôi: “Tiểu Vũ, cô cũng nên nghĩ cho tương lai của mình rồi. Cô có dự định gì ?”

Câu hỏi này, bạn thân cũng đã nói với tôi rồi.

Nó bảo bây giờ tôi có tiền, con cũng đã lớn hơn nhiều, có thể gửi trẻ, tôi không được từ bản thân mình.

Bạn thân khuyên tôi nên đi du , thay đổi môi trường .

Bản thân nó cũng đang du nước ngoài.

Chúng tôi là bạn cấp .

Nó vẫn còn là sinh viên, còn tôi đã có con, tôi rất ngưỡng mộ cuộc đời của nó.

Tôi nhìn vào mắt ông chủ, không muốn anh ấy nghĩ rằng tôi là kẻ không có chí tiến thủ, tôi đành nhắm mắt nói liều: “Tôi muốn đi du .”

Anh ấy quả nhiên tỏ ra rất hài lòng.

Thực ra tôi muốn tục làm việc đây cho anh ấy, dù sao anh ấy cũng trả lương 20 nghìn một tháng, Tráng Tráng còn có thể lớn lên trong căn biệt thự này.

Nhưng xem ra bây giờ là không thể nữa rồi.

43

Tôi đem buồn này kể cho bạn thân nghe.

Nó rất mừng, lập tức giúp tôi lập kế hoạch.

Tôi chợt nhớ ra một món đồ chơi của Tráng Tráng rơi ban tầng , định đi nhặt lại.

Kết quả là tôi thấy ông chủ đang vừa uống rượu, vừa gọi điện thoại.

Anh ấy đang mở loa ngoài.

Ông chủ cảm thấy để điện thoại quá gần tai không tốt, anh ấy cũng không thích đeo tai nghe vì sợ hỏng tai.

Anh ấy là người rất cầu kỳ.

Người đang nói với anh ấy là một người đàn ông.

Đối phương nói: “Cái bệnh thích phụ nữ đang nuôi con bú của vẫn khỏi à? Tôi nói nghe, sao cứ thích đi cứu rỗi hết người mẹ này người mẹ khác thế? không thấy mình biến thái à?”

Ông chủ cười nói: “ không hiểu được cảm giác thành tựu đó đâu. Nhìn một người đang trong vũng bùn, vì xuất hiện của tôi mà đập tan cuộc nát bươm ban đầu để xây dựng lại, còn có thể tỏa ra sức mới, đó là một việc mang lại cảm giác thành tựu biết bao.”

Anh ấy liếm vệt rượu vang đỏ bên khóe miệng, tục nói: “Gặp phải mấy tên rác rưởi, còn có thể thấy máu, thật là sảng khoái, mà lại chẳng có ai truy cứu, cái thú này không hiểu được đâu.”

44

Hóa ra, ông chủ xem việc cứu rỗi tôi như một trò chơi, một thứ có thể mang lại niềm cho ông ấy.

Ông ấy còn nói, màn giằng co cảm với tôi thời gian đầu, nhìn tôi do dự ngập ngừng, khiến lòng ông ấy ngứa ngáy khó nhịn, ông ấy tận hưởng cảm giác đó.

Ngược lại, sau khi đã có được tôi rồi, ông ấy bắt đầu cảm thấy vô vị.

Hóa ra diễn biến tâm lý của ông ấy là như vậy.

Tôi lặng lẽ rời đi.

Dẫu vậy, tôi vẫn biết ơn ông chủ.

Biết ơn vô cùng.

Tuy rằng tôi không thể có được yêu lâu dài của ông ấy, cũng không thể bên cạnh ông ấy, nhưng tôi vẫn còn một tương lai tràn đầy điều biết trước mắt.

Tôi hy vọng ông ấy có thể tục đi giúp đỡ chị em có hoàn cảnh bi thảm giống như tôi.

45

Tôi đưa con đất nước nơi bạn thân tôi đang .

Nước Anh đã bước vào giờ mùa đông.

Tôi phải yêu chính bản thân mình.

-HẾT-

☕️ Góc tâm nhẹ của bạn beta ~ ☕️

Chào mọi người! Bộ này được mình beta từ phần mềm dịch.

Beta này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂

Nếu bạn thấy đọc ổn ổn, … thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~

😅 Nếu bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta thôi chứ làm giàu được từ đâu huhu 😭

📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):

VU THI THUY

Vietcombank 1051013169

💬 “Ủng hộ để bé khỏi đi tu vì nghèo” 🙏

🔸 Bạn 5k – mình cười hí hí cả buổi


🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 bộ mới


🔸 50k – mình ra mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨


🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là cả ngày đó!

Thương yêu nhiều nhiều 💖
— Xuxu beta – làm vì đam mê, nhờ 😎

Tùy chỉnh
Danh sách chương