Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Ánh mắt giáo viên chủ nhiệm ung dung dừng lại trên người tôi, giống như đang thẩm vấn tội phạm, hận không thể nhìn thấu tôi: “Du Mộ Thần, em là học sinh đứng đầu khối, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy, rốt em muốn làm gì hả?”

Giáo viên chủ nhiệm cảm thấy tôi rất vô lý, ánh mắt như đang nhìn thứ gì đó không sạch sẽ.

Tôi không khỏi lùi lại vài bước, kinh ngạc nhìn đám người này.

Họ quả thực khiến tôi tức cười, tôi tiếp đáp : “Thưa thầy, thầy có nhầm không vậy, em quyến rũ cậu ta? Em ham muốn gì ở cậu ta chứ?”

“Em ham muốn nhà cậu ta nghèo? Ham muốn thành tích cậu ta không bằng em? Ham muốn cậu ta không thi đỗ Thanh Hoa – Bắc Đại? Hay là ham muốn cậu ta không rửa chân ?”

Một loạt năm câu hỏi của tôi tiếp khiến Viên Văn Hiên không nói nên lời, mặt mày sa sầm, xấu hổ sang một bên.

Mã Sảng thì không thể được nhìn tôi, cằm như muốn rớt xuống.

Giáo viên chủ nhiệm nghe đến ngớ người, nửa ngày không phản ứng.

Thầy ấy chắc không ngờ rằng, một học sinh ba tốt như tôi, lại có thể nói ra nhiều lời sỉ nhục Viên Văn Hiên như vậy.

Mà những điều này, vừa hay đều là những điều cấm kỵ của Viên Văn Hiên.

Đột nhiên, một tràng cười truyền đến tai tôi.

Không biết từ lúc nào, Tô Thần lại đang ngồi ở vị trí của thầy Trương, cậu ấy đang giúp chấm bài .

Khi đối diện với ánh mắt của cậu ấy, tôi có chút bối rối, trong phút chốc mặt đỏ bừng, không dám nhìn cậu ấy.

Chỉ thấy Tô Thần ung dung lên tiếng: “Thưa thầy, học sinh lớp thầy yêu sớm thầy không quản sao ạ?”

Tô Thần nhếch môi cười với tôi, như đang đưa ra một gợi ý nào đó.

Giáo viên chủ nhiệm nghe mà ngơ ngác, yêu sớm gì chứ?

Lớp của thầy ấy xưa nay rất nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép xảy ra tình trạng yêu sớm, lập tức tức giận không kiềm chế được nhìn tôi, nghi ngờ là tôi.

Tôi đảo mắt một vòng, thầy ấy căn bản không để ý, Mã Sảng của lớp ban xã hội và tôi vốn không có thù oán gì, tại sao lại chạy đến bắt nạt tôi, phải là vì Viên Văn Hiên sao!

Tôi thuận theo lời Tô Thần nói tiếp: “Thưa thầy, em muốn tố cáo, Viên Văn Hiên và Mã Sảng yêu nhau.”

Giáo viên chủ nhiệm lập tức tức giận đến mức mặt mày biến sắc, nhìn về phía Viên Văn Hiên: “Thầy nói sao thành tích của em lại sa sút nghiêm trọng như vậy, hóa ra là đi yêu đương! Khai thật cho thầy!”

Giáo viên chủ nhiệm mắng Viên Văn Hiên một trận, sắc mặt cậu ta rất khó coi. Mã Sảng ở một bên bối rối, không biết phải làm sao, cô ta cũng không muốn chuyện này bị lộ ra ngoài, liên tục lắc đầu với Viên Văn Hiên.

Trong cơn tức giận, Viên Văn Hiên đột nhiên chỉ vào tôi: “Thưa thầy, là cậu ấy yêu em!”

Các giáo viên trong văn phòng đều ngớ người, tất cả đều hóng chuyện nhìn sang.

Tô Thần cũng kinh ngạc thu bút lại, ung dung chống một tay lên cằm xem náo nhiệt.

“Cậu có bằng chứng gì!” Tôi lên tiếng chất vấn.

Hai chúng tôi quả thực đã từng yêu nhau, nhưng chúng tôi yêu đương bí mật, không ai xung quanh biết cả.

Viên Văn Hiên lúc này ngớ người, cậu ta lấy đâu ra bằng chứng chứ!

Có điều, tôi có bằng chứng cậu ta thích tôi!

“Thưa thầy, em không yêu cậu ta, nhưng cậu ta quả thực đã viết thư tình cho em, thầy đợi một chút, em đi lấy cho thầy!” Tôi như một cơn gió, vội vàng chạy về lớp lấy.

Đó là bằng chứng Viên Văn Hiên tỏ tình với tôi, trước đây tôi vẫn luôn coi như báu vật, kẹp trong sách. May mà tôi chưa kịp vứt đi, vừa hay được.

Khi thư tình được đặt vào tay giáo viên chủ nhiệm, thầy ấy ngây người.

Quả thực là chữ viết của Viên Văn Hiên, phải nói rằng, văn của Viên Văn Hiên rất tốt, viết vô cùng tình cảm sâu sắc.

Mã Sảng ở một bên cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, cô ta từ đầu đến cuối đều không biết, Viên Văn Hiên và tôi đã từng yêu nhau, cho nên lập tức nổi đóa.

Cô ta đứng dậy, nắm lấy vai Viên Văn Hiên, suy sụp chất vấn cậu ta: “Không phải cậu nói chỉ thích một mình tôi sao? Thư tình là sao! Viên Văn Hiên! Cậu nói đi chứ!”

Mã Sảng dường như quên mất đây là trường hợp nào, Viên Văn Hiên vẫn im lặng không nói, nhưng phản ứng của Mã Sảng, không nghi ngờ gì đã tố cáo mối quan hệ tình cảm của họ.

Mặt giáo viên chủ nhiệm đỏ bừng vì tức giận, hét lớn: “Hai em mau về viết một bản kiểm điểm ba nghìn chữ, thứ Hai chào cờ hai em lên bục kiểm điểm!”

Tôi nhìn Tô Thần, không nhịn được bật cười.

Điều này không khác gì xử tử công khai, thể diện và lòng tự trọng mà Viên Văn Hiên quan tâm nhất, bây giờ chỉ như một miếng lót giày.

Cuối tuần, tôi và Tô Thần hẹn nhau ở thư viện tỉnh.

Cậu ấy đã sớm chiếm được chỗ ngồi, không ngờ, cậu ấy lại khá tích cực.

Tôi khẽ mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cậu ấy.

“Bữa sáng của cậu đây.” Tô Thần đột nhiên lấy từ trong lòng ra một cốc sữa đậu nành ấm nóng và bánh kếp, tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy.

Cậu ấy lại biết tôi chưa ăn sáng, trong phút chốc tôi không biết nói gì.

Nghĩ lại cũng phải, Tô Thần tuy trông có vẻ khó gần, nhưng thực ra bên ngoài lùng bên trong ấm áp, dịu dàng chu đáo, biết cách chăm sóc người khác.

Tôi nói lời cảm ơn, rồi lấy bài thi ra, bắt đầu bài cho Tô Thần.

Khi xem bài thi của Tô Thần, tôi phát hiện cậu ấy toàn sai những câu dễ sai. Rõ ràng chỉ cần đổi một hướng suy nghĩ là , cậu ấy lại cố chấp.

Chỉ vào bài thi, viết viết vẽ vẽ trên giấy nháp, tôi đặc biệt kiên nhẫn giải cho cậu ấy, giống như kiếp trước cậu ấy đã kiên nhẫn khai sáng cho tôi vậy.

Khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, đối diện với ánh mắt của cậu ấy, mặt không khỏi hơi nóng lên.

Cậu ấy ở rất gần tôi, đầu mũi chạm vào nhau, khiến đầu óc tôi trống rỗng. Đôi mắt đen láy của cậu ấy sáng ngời, nụ cười của cậu ấy như gió xuân, sưởi ấm lòng người.

Tim tôi như có con nai nhỏ chạy loạn, đập thình thịch.

Đột nhiên, cậu ấy gõ nhẹ vào đầu tôi: “Tớ trai đến vậy sao? Khiến cả học thần như cậu cũng ngẩn ngơ nhìn?”

Má tôi càng thêm nóng bừng, lập tức tránh đi ánh mắt.

Chỉ còn hơn một trăm ngày nữa là đến kỳ thi đại học, tôi rất lo lắng cho thành tích của Tô Thần, thở dài nói: “Với thành tích này của cậu sao thi vào ngành được, thời gian eo hẹp quá! Chỉ mong thành tích của cậu mau chóng tiến bộ.”

Tôi cảm thấy chỉ học thêm vào cuối tuần và buổi tự học tối là không đủ để thành tích của Tô Thần tiến bộ vượt bậc. Kỳ thi đại học sắp đến, tôi sợ cậu ấy thật sự không bằng kiếp trước.

Thấy bộ dạng lo lắng của tôi, Tô Thần đề nghị: “Hay là cậu tiếp đến lớp chúng tớ học đi, làm bạn cùng bàn với tớ, trên lớp có vấn đề gì tớ cũng có thể hỏi cậu tiếp.”

Tôi nhíu mày, đề nghị không tồi, nhưng dù sao tôi cũng là học sinh lớp Một, đến lớp khác học thì ra làm sao.

“Như vậy không thích hợp lắm đâu…” Tôi khó xử nói.

“Có gì mà không thích hợp, cậu đã được bảo lãnh rồi, không cần tham gia kỳ thi đại học. Nhân khoảng thời gian này đến dạy thêm cho tớ, không phải rất tốt sao?”

Cậu ấy cười nhẹ: “Thầy cô chắc sẽ đồng ý thôi.”

Tôi cảm thấy lời cậu ấy nói có mấy phần . Dù sao tôi cũng không cần tham gia kỳ thi đại học, giúp đỡ một người cũng coi như đóng góp một phần vào tỷ lệ đỗ đại học của trường, không có lý gì lại cản trở tôi.

Hơn nữa, tôi cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Viên Văn Hiên nữa, mỗi lần nhìn thấy tôi đều cảm thấy rất ghê tởm!

Chúng tôi bàn bạc một chút, quyết định thứ Hai sẽ đi nói chuyện với các thầy cô, xin sang lớp Hai học.

Thứ Hai, lễ chào cờ.

Viên Văn Hiên và Mã Sảng “vinh dự” được lên bục kiểm điểm, xử tử công khai.

Lúc Mã Sảng kiểm điểm, vẫn luôn nức nở, giọng nói run rẩy.

Viên Văn Hiên lại trông có vẻ vô cùng tĩnh, trong bản kiểm điểm toàn là lời lẽ thanh minh, đổ hết tội lỗi lên người Mã Sảng. Diễn đạt một cách văn vẻ rằng, là Mã Sảng theo đuổi cậu ta trước, tâm trí cậu ta đều đặt vào việc học, không có ý định yêu đương.

Tôi vừa nghe vừa đảo mắt, một bàn tay không vỗ nên tiếng, cậu ta thật biết cách duy trì hình ảnh học sinh ngoan.

Sau khi kiểm điểm xong, cả trường đều biết chuyện hai học bá nổi tiếng yêu sớm, trở thành chủ đề bàn tán của học sinh sau giờ học.

Sau khi hai người xuống bục, ánh mắt không thiện cảm, đồng loạt nhìn về phía tôi.

Tôi thờ ơ nhún vai, giả vờ không để ý, thực ra sợ khiếp.

Tôi biết rất rõ, hai người này đều là hạng người thù dai, chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi. Tôi thở dài, thầm nghĩ, sau này phải đề phòng một chút!

Sau lễ chào cờ, tôi liền nói với giáo viên chuyện muốn sang lớp Hai.

Giáo viên chủ nhiệm có vẻ hơi không muốn, nhưng cũng không ngăn cản tôi.

Dù sao lời tôi nói cũng rất hay, danh nghĩa là đi giúp đỡ lẫn nhau, chứ không nói là chuyển lớp.

Nếu không thì sao! Giáo viên chủ nhiệm sẽ tức điên lên, nói gì cũng không cho tôi đi, bởi vì tôi là học sinh được bảo lãnh vào Thanh Hoa. Ai đào tạo được một học sinh giỏi, đối với sự nghiệp giáo viên sau này có sự giúp đỡ rất lớn.

Trở về lớp, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Sách vở của học sinh cuối cấp rất nhiều, bàn học đã đành, cặp sách cũng ắp, trong khe hở giữa bàn học của tôi và bạn cùng bàn, còn không ít nữa!

Một mình tôi mang qua đó quả thực rất phiền phức.

Bạn cùng bàn thấy tôi đang thu dọn đồ đạc, cũng không tiếp tục làm bài nữa, nghi hoặc hỏi tôi: “Du Mộ Thần, cậu thu dọn đồ đạc làm gì vậy? Cậu định đi đâu ?”

“Đến lớp chúng tớ!”

Chưa đợi tôi lời, một giọng nam sảng khoái truyền đến.

Tôi nhìn ra cửa, là Tô Thần đến đón tôi.

Nhan sắc của Tô Thần nổi tiếng khắp trường, rất nhiều nữ sinh đều ngưỡng mộ cậu ấy. Chỉ là thời học sinh, mọi người đều lén lút nhìn một chút, không ngờ, hôm nay lại xuất hiện trước mặt các bạn học lớp Một.

“Là Tô Thần! Cậu ấy thật sự quá trai!” Mấy nữ sinh bàn sau đã ôm nhau kích .

Tô Thần đi thẳng về phía tôi, thấy đồ đạc của tôi rất nhiều, tự giác giúp tôi cầm: “Đi thôi! Bạn cùng bàn.”

Cậu ấy cười, nụ cười đó thật .

Tôi không khỏi ngẩn ngơ, Tô Thần quả nhiên là chàng trai như ánh mặt trời.

“Bạn cùng bàn?” Các bạn học của tôi nghe xong đều ngớ người, kinh ngạc nhìn tôi, trong mắt toàn là sự ngưỡng mộ.

Đâu biết rằng, thực ra tôi là đi dạy thêm cho Tô Thần, chứ không phải đi yêu đương!

Ngoài cửa còn có mấy nam sinh lớp Hai, họ cũng vào giúp tôi xách đồ, thỉnh thoảng còn trêu chọc Tô Thần.

“Anh Thần, sắp tốt nghiệp rồi, cuối cùng anh cũng có bạn cùng bàn rồi !”

“Cây sắt cũng nở hoa rồi!”

“Du Mộ Thần, có ai nói với cậu chưa, tên của cậu và anh Thần rất xứng đôi đấy! Mộ Thần, không phải là ngưỡng mộ anh Thần sao!”

Tôi nghe những lời này, có chút ngại ngùng đỏ mặt, nhưng cũng chỉ cười cười, dù sao cũng chưa quen thân với họ lắm.

Tô Thần thì không chiều chuộng họ, mỗi người cho một cước.

Tôi được họ vây quanh đi vào lớp học của lớp Hai.

Không khí của lớp Hai khác hẳn, lớp chúng tôi dù là giờ ra cũng im phăng phắc, lớp Hai lại rất sôi nổi, mấy người còn đang nói chuyện với nhau, có mấy nam sinh ở phía sau đang đùa nghịch.

Sau khi tôi ngồi xuống, phát hiện bàn trước và bàn sau của Tô Thần đều là nam sinh.

Họ vây quanh tôi, không nhịn được nói:

“Du Mộ Thần, cậu ấy là ‘vua ngủ’ nổi tiếng của lớp chúng tớ đấy.”

“Nhưng cậu yên tâm, cậu ấy tuyệt đối không ngáy đâu, chỉ là hơi có ‘khí thế’ lúc mới dậy thôi!”

“Nói gì thế! Học thần đến là để dạy thêm cho anh Thần đấy!”

“Học thần, nếu cậu có khả năng khiến cậu ấy không ngủ gật trong giờ học, tớ sẽ kính cậu là một hảo hán!”

Các bạn học đều rất hoạt bát, tôi cười không nói gì, nhưng tôi chắc sẽ không để Tô Thần ngủ gật, nhất định phải để cậu ấy nghiêm túc nghe .

Tô Thần lườm họ một cái, liền không ai nói gì nữa.

“Đã nói là học hành chăm chỉ, chắc không ngủ!” Tô Thần bực bội nói, rồi lấy ra bài của tiết sau: “Học thần, bắt đầu thôi!”

Tôi hòa nhập rất tốt ở lớp Hai, họ nhanh chóng chấp nhận tôi, và tôi đã hòa đồng với họ.

Giờ thể dục buổi sáng, nghe thấy tiếng chuông, chúng tôi đồng loạt xuống lầu.

Đột nhiên, tôi cảm thấy một lực rất mạnh từ phía sau lưng.

Chân tôi nhất thời không đứng vững, cả người bay về phía trước. Điều xui xẻo nhất là, phía dưới vừa hay là góc cua, đầu gối tôi chạm đất đã đành, đầu còn đập vào tường.

“Á!” Tôi hét lên một tiếng kinh hãi, rồi bật khóc.

Tôi oán hận nhìn về phía sau, là mấy bạn học đang hoảng hốt chạy đến quan tâm tôi, và cả Viên Văn Hiên với thái độ thờ ơ, cao ngạo như không liên quan.

Tôi và người khác không thù không oán, ngoại trừ Viên Văn Hiên.

Sau khi các bạn học đỡ tôi dậy, tôi khóc lóc chất vấn Viên Văn Hiên: “Tại sao cậu lại đẩy tôi?”

“Viên Văn Hiên, cậu là đồ khốn!”

Trong lòng tôi có biết bao nhiêu lời chửi bới, không ngừng chửi rủa cậu ta, nhưng đến miệng, chỉ còn lại một câu “đồ khốn”.

Viên Văn Hiên đứng trước mặt tôi, mặt mày tái mét, nhưng lại giải thích: “Tớ không cố ý, thật đấy.”

Ánh mắt cậu ta vẻ áy náy, tôi nhìn mà lại cảm thấy vô cùng giả tạo.

“Du Mộ Thần, cậu không sao chứ? Tớ đưa cậu đến phòng tế.” Viên Văn Hiên định đến đỡ tôi, nhưng chưa kịp chạm vào tôi, đã bị tôi hất ra.

“Tôi không cần lòng tốt giả tạo của cậu, đồ giả dối!” Tôi ghê tởm nhìn cậu ta, kinh tởm đi được.

“Du Mộ Thần, cậu sao rồi?” Tô Thần vội vàng chạy từ trên lầu xuống, kéo tôi từ tay các bạn học, cậu ấy xót xa nhìn trán tôi: “Chảy máu rồi!”

Ánh mắt Tô Thần dừng lại trên người Viên Văn Hiên, ánh mắt hung dữ, như một lời cảnh cáo.

“Cậu còn đi được không?” Tô Thần quan tâm hỏi.

“Không sao, tớ đi được.” Tô Thần đỡ tôi, nhưng đầu gối tôi đau đi được, cố nén đau đi cà nhắc.

Tô Thần nhíu mày, dường như thấy tôi đi lại quá khó khăn, cậu ấy không để ý đến ánh mắt của những người khác, bế tôi kiểu công chúa, chạy đến phòng tế.

May mà tôi chỉ bị thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng. Cô tế băng bó cho tôi, dặn dò: “Mấy ngày này tuyệt đối không được đụng nước, thay thuốc thường xuyên, mấy hôm là khỏi thôi.”

“Cảm ơn cô ạ.” Tôi và Tô Thần đồng thanh nói.

Tôi nhìn đồng hồ, giờ thể dục buổi sáng đã kết thúc, đến giờ vào lớp rồi. Tôi nhìn Tô Thần nghiêm túc nói: “Vào lớp rồi, cậu mau về nghe đi, tớ không sao đâu, nghỉ ngơi một lát, đỡ đau rồi tớ sẽ về.”

Tô Thần thực sự không yên tâm về tôi, bê một cái ghế ngồi xuống, lì lợm không đi.

“Tô Thần, cậu về lớp trước đi, để tớ nghỉ ngơi một mình một lát. Ở đây có giường, tớ vừa hay có thể ngủ một lát, cậu tan học rồi đến đón tớ nhé!” Tôi khẽ mỉm cười, dỗ dành cậu ấy về.

Tô Thần nhìn tôi ẩn ý: “Vậy được rồi, tan học tớ đến đón cậu.”

Tôi coi như đã hiểu, Tô Thần là loại người mềm không ăn cứng, phải dỗ dành mới nghe lời, giống như một đứa trẻ con vậy.

Chân tôi thực ra không có vấn đề gì lớn, chỉ là trầy da, bầm tím một mảng lớn. Lúc đó đi cà nhắc hoàn toàn là chưa thích nghi kịp, nghỉ ngơi một ngày, đi lại đã không vấn đề gì.

Ngày hôm sau đi học, tôi Viên Văn Hiên ở cầu thang. Mặt cậu ta không biết làm sao, sưng vù như đầu heo, bầm tím từng mảng, còn khó coi hơn cả cái chân bị thương của tôi.

Phải biết rằng, Viên Văn Hiên rất coi trọng thể diện, vậy mà cậu ta còn dám đến lớp với bộ dạng này.

Tôi không nhịn được, bật cười thành tiếng. Còn Viên Văn Hiên thì phát hiện ra tôi, oán hận liếc tôi một cái, rồi bỏ chạy như ma đuổi.

Tôi vào lớp Hai, trời còn sớm, một vài bạn học đã bắt đầu ôn bài. Tô Thần thường ngày không đến sớm như vậy mà hôm nay cũng có mặt.

Chuyện gì thế này? Cậu ấy lại đến sớm như vậy ?

Ngay cả mấy đứa bạn bàn trước bàn sau của cậu ấy cũng đều đến, đứa nào đứa nấy mặt mày hằm hằm.

“Hôm nay sao các cậu lại đến sớm thế? Lương tâm trỗi dậy rồi ? Biết cố gắng rồi sao?” Tôi cười trêu chọc.

Lưu Dương bàn trước quay lại, bực bội nói: “Học hành không đủ để chúng tớ dậy sớm như vậy đâu, phải là vì thằng nhóc lớp Một kia, hôm qua nó bắt nạt…”

Lời cậu ta nói chưa dứt, đã bị Tô Thần một tay ấn trở lại.

Tay Tô Thần rất , trắng trẻo thon dài, là bàn tay thích hợp để dương cầm. Nhưng tôi luôn cảm thấy nếu không cầm dao mổ thì thật đáng tiếc. Thế nhưng, trên bàn tay hoàn mỹ không tì vết đó, lại xuất hiện những vết xước.

Mu bàn tay cậu ấy có mấy vết trầy xước lớn nhỏ khác nhau, rách da, còn có cả vết máu.

Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt, không khỏi liên tưởng Tô Thần và đám bạn với Viên Văn Hiên.

Cho nên, họ đến sớm như vậy, là để thù cho tôi sao?

Lưu Dương vừa rồi định nói, bị Tô Thần ngăn lại, càng khẳng định chuyện này có liên quan đến tôi.

Trong lòng tôi vô cùng cảm kích, nhưng cũng xót xa cho Tô Thần.

Nhân lúc đang trong giờ học, tôi lén nắm lấy tay Tô Thần.

thể Tô Thần rõ ràng cứng đờ, cậu ấy trợn tròn đôi mắt , kinh ngạc nhìn tôi.

Còn tôi thì không để ý đến phản ứng của cậu ấy, lấy thuốc mỡ và băng cá nhân từ trong ngăn bàn ra.

Vừa hay tôi có thuốc, nếu không tôi cũng không biết phải làm sao, tôi rất sợ tay Tô Thần sẽ để lại sẹo.

Ngón tay cậu ấy như băng, tôi từ từ bôi thuốc cho cậu ấy. Cậu ấy như vậy dựa vào thành giường, ngơ ngác nhìn tôi.

“Tô Thần, tớ chỉ nhắc cậu một lần thôi.” Tôi băng cá nhân băng bó cho cậu ấy xong, nghiêm túc nhìn vào mắt cậu ấy: “Tay của cậu là để cầm dao mổ, cứu người, chứ không phải để hành theo cảm tính.”

Tôi cố làm ra vẻ giận dỗi, nhưng vẫn không buông tay cậu ấy ra.

Cậu ấy không nói gì, nhưng tai lại đỏ bừng lên.

Tô Thần lại cũng biết xấu hổ , tôi mím môi cười, hoàn toàn không để ý, cả tiết học chúng tôi đều nắm tay nhau dưới gầm bàn.

Gần đến kỳ thi đại học, không khí học ngày càng căng thẳng.

Viên Văn Hiên dường như thật sự bị Tô Thần và đám bạn dọa sợ, rất lâu rồi không đến gây sự với tôi.

Kỳ thi thử lần này, thành tích của Viên Văn Hiên đã quay trở lại đỉnh cao, đứng thứ hai.

Còn Tô Thần, dưới sự dạy dỗ của tôi, thành tích ngày càng tốt, lần nào cũng tiến bộ. Hai lần gần đây nhất, Tô Thần đều chỉ đứng sau tôi, thành tích còn cao hơn cả Viên Văn Hiên, chiếm mất vị trí thứ hai vốn thuộc về Viên Văn Hiên.

Tôi vui mừng khôn xiết, phen này xem ra, Tô Thần vào ngành chắc rồi!

Nhưng chuyện này lại là một đả kích lớn đối với Viên Văn Hiên. Cậu ta không thích cảm giác bị người khác vượt mặt, cho nên càng thêm hà khắc với bản thân, học hành càng thêm ngày đêm không nghỉ, ngày nào cũng là người cuối cùng rời đi, người đầu tiên đến, luôn tạo cho người ta cảm giác như cậu ta sống ở trường vậy.

Tô Thần cầm bài thi của mình, dựa vào cửa sổ, đắc ý nhìn tôi: “Học thần không hổ là học thần, ngay cả học sinh dốt như tớ cũng dạy được!”

Cậu ấy cho rằng đó là công lao của tôi, nhưng đề thi thử lần này rất khó, rất nhiều câu tôi chưa từng qua. Ngay cả tôi cũng cảm thấy độ khó chưa từng có, ngoại trừ tôi và Tô Thần, thành tích của những người khác đều là điểm thấp nhất trong lịch sử.

“Không, là cậu thông minh, nói một hiểu mười.” Tôi cười cười.

vậy, Tô Thần chính là thông minh, nếu không kiếp trước thành tích của cậu ấy làm sao có thể học được chứ?

Sau kỳ thi đại học căng thẳng và kịch tính, các lớp trong trường đều bắt đầu sắp xếp tiệc liên hoan.

Đây có lẽ là lần cuối cùng tất cả các bạn học tụ ăn uống cùng nhau.

Mà lớp Một của chúng tôi và lớp Hai của Tô Thần lại vừa hay tổ chức tiệc liên hoan cùng một ngày. Các bạn học lớp Hai mời tôi cùng đi, nhưng dù sao tôi vẫn là học sinh lớp Một, đành phải từ chối.

Chúng tôi đến một bữa tiệc tại gia, một biệt thự ba tầng, có đủ đồ ăn thức uống và trò .

Chúng tôi rất vui vẻ, không bị gò bó, không có bất kỳ áp lực nào, chúng tôi tự thoải mái, tha hồ vui đùa.

Viên Văn Hiên ngồi một góc, mặt mày âm trầm, không nói một lời, trông rất suy sụp, dường như thi không tốt. Tôi còn muốn biết, không có suất bảo lãnh, cậu ta rốt có thể thi được thế nào. Theo như trình độ thường của cậu ta, đỗ trường 985 chắc không thành vấn đề.

Có điều, cũng không ai để ý đến cậu ta, mọi người đều trò của mình, chỉ đến lúc ăn cơm, mọi người mới ngồi lại với nhau.

Mọi người đều hiếm khi uống rượu, tôi vốn không muốn uống, nhưng người mời tôi quá nhiều, nếu không uống, họ lại cảm thấy học thần như tôi đang làm cao.

Thế là, tôi vẫn uống một chai.

Đây là lần đầu tiên tôi uống rượu, cuối cùng vẫn không thắng nổi tửu lượng, có chút khó , trong dạ dày không thoải mái, đầu cũng lâng lâng.

Uống rượu hóa ra là như thế này sao?

Tôi khó đến mức không thể tiếp được nữa, liền chào các bạn học rồi về trước.

Sau khi tôi ra ngoài, đi được một đoạn, phát hiện có tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại nhìn, là Viên Văn Hiên.

Tôi sững sờ nhìn cậu ta, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: “Cậu đi theo tôi làm gì?”

Cậu ta có biết tôi ghét cậu ta đến mức nào không?

Viên Văn Hiên tỏ vẻ rụt rè, cậu ta tiến lên một bước, muốn đến gần tôi, tôi phòng bị lùi lại một bước.

“Cậu đừng sợ tớ như vậy, lần trước thật sự không cố ý đâu. Muộn thế này rồi, tớ sợ một mình cậu không an toàn, ra ngoài bảo vệ cậu.” Viên Văn Hiên mặt mày áy náy nói.

“Ai chứ!” Tôi hừ một tiếng, quay người bỏ đi.

Nếu không phải tôi biết cậu ta là hạng người gì, có lẽ đã vào những lời ma quỷ của cậu ta rồi.

Trong lòng tôi thấp thỏm không yên, luôn cảm thấy Viên Văn Hiên đang có ý đồ xấu! Tôi vừa tăng tốc, vừa lấy điện thoại ra nhắn cho Tô Thần.

[Tô Thần, cứu tớ.]

Tiện thể đính kèm một định vị thời gian thực, hy vọng Tô Thần có thể nhanh chóng nhìn thấy.

Bước chân tôi nhanh hơn, tiếng bước chân phía sau cũng nhanh chóng đuổi kịp. Sau đó tôi từ đi bộ chuyển sang chạy, Viên Văn Hiên lại không ngừng gọi tên tôi.

Tôi liều mạng chạy, khi đi qua một con hẻm nhỏ, đột nhiên xuất hiện một đôi tay, kéo tôi vào con hẻm tối om.

Tôi thất kinh, nhìn kỹ lại, người đến không ai khác, chính là Mã Sảng.

Hai người này, quả thực phối hợp rất tốt!

trách trước kỳ thi đại học hai người không ra tay, hóa ra là muốn làm một vố lớn sau khi tốt nghiệp.

“Các người muốn làm gì?” Tôi ôm lấy mình, chất vấn.

“Hừ ~ Mày nghĩ sao?” Mã Sảng hừ một tiếng, đè tôi xuống đất, khiến tôi không thể cử .

Viên Văn Hiên lại giơ điện thoại lên, nhờ ánh sáng từ điện thoại, tôi nhìn thấy nụ cười âm u đáng sợ của cậu ta, lập tức nhận ra, hai người họ định làm gì.

Kiếp trước, hai người họ cũng phối hợp như vậy.

Mã Sảng dồn tôi vào góc văn phòng, lột sạch quần áo của tôi, để mặc Viên Văn Hiên chụp ảnh, thậm chí còn bút ký, thắt lưng và các loại công cụ khác mà họ có thể được để sỉ nhục tôi.

Những bức ảnh đáng xấu hổ bị họ giữ lại trong điện thoại, trở thành con bài để uy hiếp tôi.

Bây giờ, họ lại giở trò cũ.

Mã Sảng vừa đè tôi, vừa kéo quần áo trên người tôi. Tôi liều mạng vùng vẫy, còn Viên Văn Hiên thì đèn flash liên tục.

Tôi hoảng hốt, cắn Mã Sảng một cái, vội vàng định bỏ chạy.

Đối diện là một cú đá, Viên Văn Hiên đá vào bụng tôi, khiến tôi ngã ngửa ra đất. Cậu ta cười , nhìn xuống tôi từ trên cao, ánh mắt vẻ khinh miệt: “Mày nghĩ, mày được sao?”

Chưa kịp tôi phản ứng, Mã Sảng một tay túm lấy tóc tôi, giơ tay lên tát một cái, khiến tai tôi ong ong.

“Đồ tiện nhân, còn dám cắn tao?” Tiếng cười tàn nhẫn của Mã Sảng truyền đến: “Tao cho mày biết tay!”

Tôi bị đánh đến đầu óc hơi choáng váng, nhưng cũng đang cố gắng hết sức vùng vẫy.

Mã Sảng thay đổi chiến thuật, cô ta tấn công diện không thu được nhiều lợi ích, liền tiếp đưa tay ra sau lưng tôi.

Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt: “Buông tôi ra! Mã Sảng!”

Nhưng tôi gào thét thế nào cũng vô ích, Mã Sảng cười gian xảo, cởi cúc áo lót của tôi ra.

Cảm giác nhục nhã đó lan tỏa khắp thể, mắt tôi rưng rưng lệ. lẽ, đời này tôi vẫn không thoát khỏi số phận bị họ hành hạ sao?

Mã Sảng kéo áo tôi, để lộ bờ vai. Còn tôi vì không còn gì che , cảm thấy bên trong quần áo trống rỗng.

“Mộ Thần!” Đột nhiên, một bóng người lo lắng xuất hiện trong tầm mắt tôi.

Tô Thần xông lên đánh ngã Viên Văn Hiên xuống đất, túm tóc Mã Sảng kéo cô ta ra khỏi người tôi.

“Mộ Thần, cậu không sao chứ?” Tô Thần ôm lấy tôi.

Tim tôi thắt lại, không phải chứ?

Tô Thần dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, tai cậu ấy đỏ bừng, cởi áo khoác ra, khoác lên người tôi.

“Tô Thần, mày nghĩ mày đến đây là giúp được nó sao? Bọn tao không sợ mày đâu!” Mã Sảng cười khẩy, hung dữ nhìn chúng tôi.

“Lần trước tao không để ý, bị chúng mày tấn công, lần này mày coi như rơi vào tay tao rồi, tao sẽ lại gấp đôi, không, gấp mười!” Viên Văn Hiên mặt mày xám xịt.

Hai người họ vẫn không muốn bỏ qua cho tôi, dường như cảm thấy, hai chọi hai họ vẫn có hội thắng.

“Tớ đã báo cảnh sát rồi, các người không được đâu!” Tô Thần ôm tôi, đôi mắt đen láy, không chút sợ hãi nhìn họ.

Hai người nhìn nhau, nghe thấy báo cảnh sát, phản ứng đầu tiên là muốn chạy .

“Tô Thần, không thể để họ chạy thoát!” Ảnh của tôi vẫn còn trong tay họ, tuyệt đối không thể để họ thế bỏ đi.

Tôi và Tô Thần gần như phản ứng ngay lập tức, đuổi theo.

Trước đây là một mình tôi, đánh không lại hai người là chuyện thường, bây giờ là hai chọi hai, lẽ còn đánh không lại?

Lần này đến lượt tôi đè Mã Sảng xuống đất, miệng cô ta không ngừng chửi bới.

Tôi bất lực nhìn cô ta: “Sao miệng của cô vẫn bẩn như vậy chứ!”

Ở đây khá tối, dưới đất có gì tôi cũng không nhìn rõ, tiện tay vơ một nắm trét lên mặt cô ta, cô ta lại nôn ọe một lần nữa.

“Du Mộ Thần, tao liều mạng với mày! Mày lại dám cho tao ăn phân!” Mã Sảng tức điên, sức lực cũng lớn hơn, tôi ở trên có lợi thế, cô ta không làm gì được tôi.

Có điều, cũng khá bất ngờ, tôi không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Nhưng vừa nghĩ đến thứ tôi vừa nắm là phân chó, liền áo Mã Sảng lau tay, Mã Sảng chửi càng bẩn hơn.

Bên phía Tô Thần và Viên Văn Hiên có thể nói là áp đảo một chiều, Viên Văn Hiên bị Tô Thần khống chế hoàn toàn.

Không bao lâu sau, cảnh sát đã đến.

“Chú cảnh sát, họ chặn cháu trong hẻm lột quần áo, chụp ảnh cháu, cháu yêu cầu các chú kiểm tra điện thoại của cậu ta, xóa ảnh của cháu đi.” Tôi tiếp tố cáo hành vi của họ, không chút che giấu.

Kiếp trước, chính là tôi quá nhu nhược, nếu sớm báo cảnh sát, có lẽ đã không có nhiều bi kịch sau này.

Nghe lời tôi nói, hai người họ lập tức hoảng hốt.

“Chú cảnh sát, chúng cháu chỉ đùa giỡn thôi, cháu có thể xóa ảnh mà, các chú đừng bắt cháu được không?” Viên Văn Hiên sợ hãi, lấy điện thoại ra, tác vô cùng nhanh chóng định xóa ảnh, tôi tiếp giật lấy.

Đây chính là bằng chứng.

“Chú cảnh sát, bằng chứng đây, các chú lập án đi!” Tôi lắc lắc điện thoại nói.

Muốn tiếp tiêu hủy bằng chứng ư? Sao tôi có thể cho cậu ta hội chứ, tôi nhất định phải để lại cho họ chút án tích.

Hai người sững sờ nhìn tôi.

Họ không ngờ tôi lại có thể làm quyết liệt đến vậy, ngay cả một con đường sống cũng không cho.

Phải biết rằng, họ đều là những sinh viên chuẩn bị vào đại học vừa mới thi xong, nếu có án tích, sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều thứ.

“Du Mộ Thần, mày đừng quá đáng! Tao đã đồng ý xóa ảnh rồi!” Viên Văn Hiên tức giận không kiềm chế được nhìn tôi.

“Đồ tiện nhân, mày nhất định phải làm vậy sao!” Mã Sảng xử lý xong thứ bẩn trong miệng, mở miệng là chửi.

Tô Thần ôm tôi, đanh thép nói: “Nhất định phải lập án, chúng ta không thể để người khác bắt nạt vô cớ được!”

Cậu ấy kiên định nhìn tôi một cái, cậu ấy ủng hộ tôi.

Kiếp trước họ hủy hoại đời tôi, đời này, tôi cũng sẽ không để họ sống tốt.

Cảnh sát đưa họ đi, để lại cho họ án tích.

Tô Thần chủ đề nghị đưa tôi về nhà. Tôi đột nhiên cảm thấy bên trong quần áo trống rỗng, mặt đỏ bừng, ngại ngùng nói với Tô Thần: “Cái đó… phiền cậu che giúp tớ một chút.”

Tô Thần lập tức hiểu ý, cậu ấy quay lưng lại, che tôi ở phía sau.

“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Sau khi cài cúc áo xong, tinh thần sảng khoái hơn nhiều. Vừa nghĩ đến việc họ đã có án tích, chuyện vừa xảy ra cũng không cảm thấy quá uất ức nữa.

Đến cửa nhà tôi, tôi vẫy tay chào tạm biệt cậu ấy.

“Du Mộ Thần!” Tô Thần đột nhiên gọi tên tôi, tôi nghi hoặc chớp chớp mắt.

Cậu ấy nắm lấy tay tôi, đặt vào lòng bàn tay tôi một chiếc hộp tinh xảo, là một sợi dây chuyền xinh .

“Đây là quà tốt nghiệp tặng tớ sao?” Tôi vui mừng hỏi, không để ý đến vẻ lúng túng trên mặt Tô Thần.

“Du Mộ Thần, tớ tỏ tình với cậu, tớ muốn ở bên cậu.”

Dưới ánh đèn đường, mặt Tô Thần ửng hồng, đôi mắt đen láy vô cùng chân thành.

Khoảnh khắc đó, tim tôi đập không kiểm soát được. Tôi là một người trưởng thành trọng sinh trở về, vậy mà cũng có rung của tuổi trẻ.

Mắt tôi hoe hoe, nói thật, tôi rất muốn đồng ý với cậu ấy.

Nhưng tôi không thể, bởi vì tôi không biết tương lai của Tô Thần sẽ ra sao, cũng không biết trong quãng đời đại học của cậu ấy có xuất hiện người phụ nữ nào khác không. Hiện tại chúng tôi đều còn quá trẻ, không phải bốc đồng là có thể ở bên nhau mãi mãi.

Chỉ khi ở thời điểm thích hợp, chúng tôi của lúc đó thích hợp, mới có thể thật sự ở bên nhau.

Có lẽ, ở cái tuổi tôi Tô Thần kiếp trước, chúng tôi thật sự có thể cùng nhau đi đến hôn nhân.

Tôi khẽ mỉm cười, tĩnh lên tiếng: “Tô Thần, tớ không thích yêu xa.”

Vẻ mặt Tô Thần cứng đờ, có lẽ cậu ấy đã sớm tự rằng tôi sẽ đồng ý, nhưng tôi lại khiến cậu ấy thất vọng.

“Nếu sau này chúng ta có duyên, sẽ sống cùng một thành phố, tớ nhất định sẽ đồng ý với cậu.”

Tôi muốn nói cho cậu ấy biết, trong lòng tôi có cậu ấy, nhưng đây không phải là thời điểm tốt nhất.

Tô Thần cười nhẹ, trong lòng đã hiểu rõ: “Được, đến lúc đó, cậu đừng từ chối tớ nữa nhé.”

Tôi gật đầu đồng ý: “Không phải đã nhận được tín vật định tình của cậu rồi sao?”

Chúng tôi nhìn nhau cười, rồi thế chia tay.

Tôi không biết, quyết định này có trở thành nỗi tiếc nuối trong lòng không, nhưng tôi nguyện ý chờ đợi cậu ấy.

Sau đó tôi nghe nói Viên Văn Hiên và Mã Sảng bị giam giữ cả tháng trời, còn tôi thì sớm đã lên Bắc Kinh làm quen với môi trường.

Tôi đi du ngoạn khắp nơi, thỉnh thoảng cũng chia sẻ vài tấm ảnh cho Tô Thần, nhưng vẫn không nhận được hồi âm.

Nói thế nào nhỉ? Có lẽ Tô Thần học ở nước ngoài chăng?

Tôi tự an ủi mình như vậy.

Ngày khai , tôi xách hành lý đứng trước cổng trường, điện thoại có một gọi đến, hiển thị là Tô Thần.

Tôi vội vàng nhấc máy, cậu ấy nói: “Cậu đi nhanh vậy làm gì, đợi tớ với.”

Tôi đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Tô Thần tay cầm giấy báo trúng tuyển của Thanh Hoa vẫy tay với tôi.

Trong phút chốc, tôi nước mắt lưng tròng, tôi không bao giờ ngờ rằng, Tô Thần lại học cùng trường với tôi.

“Bây giờ chúng ta có thể ở bên nhau được chưa?” Tô Thần nhét giấy báo trúng tuyển vào tay tôi, lại còn cùng chuyên ngành với tôi.

Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy: “Cậu thi vào đây ?”

Tô Thần đắc ý nhún vai: “Nếu không thì sao?”

Tôi bừng tỉnh, đột nhiên nhớ lại kiếp trước Tô Thần từng nói chuyện với tôi, cậu ấy tốt nghiệp Thanh Hoa. Thông quan trọng như vậy, tôi lại quên mất.

“Cho nên, cậu vẫn luôn khống chế điểm số?” Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy.

Cậu ấy ngại ngùng cười cười: “Thành tích quá cao hay quá thấp đều rất phiền phức, kẹt ở giữa là vừa .”

Hóa ra là vậy!

trách kiếp trước cậu ấy lại vẻ vang đến thế, còn trẻ tuổi đã làm chủ nhiệm khoa — thì ra là cao thủ thao túng điểm số!

“Cậu vẫn chưa lời câu hỏi của tớ!” Tô Thần vội vàng thúc giục tôi.

Tôi đỏ mặt, đưa giấy báo trúng tuyển cho cậu ấy xem: “Cậu nói xem tớ có đồng ý không?”

Chúng tôi cùng một chuyên ngành, tôi cũng chọn học , mục đích là để sau này có một ngày nào đó có thể lại cậu ấy, nhưng chưa từng nghĩ ngày đó lại đến nhanh như vậy.

Cậu ấy vui sướng như một đứa trẻ, kích ôm tôi xoay vòng tại chỗ, khiến tất cả tân sinh viên và phụ huynh đến báo danh đều giật mình.

Tô Thần phấn khích hét lớn: “Du Mộ Thần cuối cùng cũng là bạn gái của tớ rồi!”

Trong phút chốc, mọi người đều nhìn về phía chúng tôi, ai cũng nghĩ rằng, chúng tôi đã cùng nhau đi từ cấp ba đến đại học, tất cả mọi người đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.

Ngày đầu tiên khai , chúng tôi đã được phỏng vấn một cách vẻ vang, trở thành cặp đôi khiến mọi người ghen tị.

Trong suốt thời gian đại học, chúng tôi không hề lơ là. Ngoại trừ cuối tuần chúng tôi sẽ đi hẹn hò, về bản đều ở trong thư viện.

Hai chúng tôi thông minh tài giỏi, là cặp đôi học bá vững chắc trong chuyên ngành.

Sau này tôi vẫn luôn bận rộn với việc học, không mấy quan tâm đến chuyện của các bạn học cũ.

Vẫn là bạn cùng bàn cũ của tôi thường xuyên liên lạc, nói với tôi rằng năm đó Viên Văn Hiên thi chỉ đủ điểm vào trường hạng hai, đã chọn ôn thi lại.

Mã Sảng vốn là học bá, nghe nói vì chuyện yêu sớm ảnh hưởng rất lớn, thành tích tụt dốc không phanh, cuối cùng lúc thi đại học, cũng chỉ đủ điểm vào trường hạng hai. Vì muốn ở bên Viên Văn Hiên, cô ta đã chọn một trường gần đó, tiện liên lạc.

Năm thứ hai Viên Văn Hiên tham gia kỳ thi đại học, thi đỗ trường 985, nhưng còn kém xa Thanh Hoa, cậu ta chọn không thi tiếp nữa, thế nhập học.

Nhưng tôi căn bản không quan tâm đến họ nữa, bởi vì với trình độ của họ, tôi cho rằng sau này sẽ không bao giờ lại nữa. Dù sao hai người họ vẫn ở quê, còn tôi và Tô Thần thì phát triển ở Bắc Kinh.

Nhưng tôi nằm mơ cũng không ngờ rằng, lúc tôi và Tô Thần thực , lại Mã Sảng.

Lúc đó, ở phòng cấp cứu, khuôn mặt xinh của Mã Sảng bị thương, bầm tím mặt mày, đi cà nhắc, vừa nhìn là biết bị người ta đánh.

Kiếp trước Mã Sảng vẻ vang vô hạn, là bà Viên mà ai cũng ngưỡng mộ. Người bị đánh là tôi, người trở thành đồ cũng là tôi.

Nhưng bây giờ tất cả lại xảy ra với Mã Sảng, tôi lại có chút đồng cảm.

Những vết thương này tuyệt đối không phải người khác gây ra, khả năng rất lớn chính là Viên Văn Hiên làm.

“Sao lại là các người?” Mã Sảng nhìn thấy chúng tôi, sắc mặt rất khó coi, đáy mắt toàn là sự kinh ngạc.

Bộ dạng cô ta rất thảm hại, tiều tụy không ra hình dạng, rất khó liên tưởng cô ta với Mã Sảng kiêu căng ngạo mạn thời cấp ba.

“Chúng tôi thực ở đây.” Tôi tĩnh đáp lại, xử lý vết thương cho cô ta.

“Có thể đổi người khác cho tôi được không?” Cô ta hỏi.

Lòng tự trọng trỗi dậy, khiến cô ta không muốn đối mặt với tôi và Tô Thần. Cô ta cúi đầu thấp thỏm, sợ bị chúng tôi cười nhạo.

“Phòng cấp cứu rất bận, có người đến giúp cô xử lý vết thương là tốt lắm rồi, cô còn kén chọn nữa .” Tôi vẫn như cũ không chiều chuộng.

Thực ra tôi cũng không muốn quản cô ta, dù sao cũng là bạn học một thời, cộng thêm thân phận bác sĩ hiện tại của tôi, đức nhân từ, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp.

Mã Sảng im lặng, cô ta không nói gì nữa.

Những vết thương lớn nhỏ trên người cô ta, không chỉ nhiều như bề ngoài, trên người lại còn có cả những vết sẹo tàn thuốc lá gây ra. Kẻ biến thái như vậy, người tôi có thể nghĩ đến chỉ có Viên Văn Hiên.

Kiếp trước tôi bị họ trói lại, thuốc lá đốt, máy uốn tóc đốt, thậm chí còn tạt nước lên người tôi, khiến vết thương của tôi không thể đóng vảy, ngược lại còn bị nhiễm trùng.

“Hít…” Mã Sảng đột nhiên đau đớn kêu lên.

“Ráng đi! Chỗ này hơi khó xử lý, để phòng ngừa nhiễm trùng phải rửa nhiều lần.” Tôi rất tĩnh nói.

Ánh mắt Mã Sảng u buồn, tuy vẫn còn vài phần oán hận với tôi, nhưng bây giờ sống của cô ta đều nằm trong tay tôi, làm gì còn ý định thủ nữa.

“Cô và Viên Văn Hiên… vẫn ổn chứ?” Không khí giữa hai chúng tôi rất khó xử và tế nhị, bất đắc dĩ, tôi lên tiếng hỏi trước.

thể Mã Sảng cứng đờ, hai mắt mở lớn, vô cùng sợ hãi.

Cô ta không lời câu hỏi của tôi, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn ra phía cửa.

Tôi nhìn theo hướng cô ta chỉ, thấy một người đàn ông với mái tóc bù xù, lâu ngày không được chăm sóc, vừa dài vừa rối. Râu ria cũng đã lâu không cạo, ánh mắt thì chất chứa tang thương.

Ngay cả với hình ảnh như vậy, tôi cũng nhận ra ngay, người đó là Viên Văn Hiên.

Tôi đeo khẩu trang, cậu ta không nhận ra tôi, chạy thẳng đến chỗ Mã Sảng.

Cậu ta run rẩy nắm lấy tay Mã Sảng, nước mắt lưng tròng nói: “Vợ ơi, anh sai rồi, anh không nên đánh em…”

Mã Sảng không nhìn cậu ta, rút tay lại.

Tôi thấy ngực Mã Sảng phập phồng, kìm nén cơn tức giận rất lớn, chỉ là có tôi ở đây, cô ta không phát tác ra.

Viên Văn Hiên không bỏ , cậu ta không ngừng cầu xin: “Vợ ơi, hay là em đánh anh đi! Chỉ cần em hả giận, em có thể tha thứ cho anh, thế nào cũng được…”

Cậu ta nắm lấy tay Mã Sảng, hết lần này đến lần khác đánh vào người mình.

Thật là một tình cảm chân thành tha thiết, nhưng Mã Sảng căn bản không muốn để ý đến cậu ta.

“Viên Văn Hiên?” Nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Viên Văn Hiên, trong lòng tôi cảm thấy rất hả hê.

Viên Văn Hiên lập tức kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn tôi: “Cô nhận nhầm người rồi!”

Cậu ta muốn , hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Viên Văn Hiên từng rất nỗ lực học , Viên Văn Hiên từng đứng thứ hai toàn khối được các thầy cô yêu quý, bộ dạng tiều tụy của cậu ta, còn thua cả ăn mày.

Viên Văn Hiên theo phản xạ muốn chạy, bị tôi túm lại.

Tôi biết, lòng tự trọng của cậu ta không muốn cậu ta thừa nhận, thậm chí còn muốn tránh.

Tôi kéo khẩu trang xuống, để lộ khuôn mặt, cố ý chọc thủng lòng tự trọng mà cậu ta cố gắng bảo vệ: “Lâu lắm không nhỉ, bạn học cũ.”

Tôi vẫn luôn nhớ, khi Viên Văn Hiên biết tôi vào một trường 985, còn cậu ta nhờ suất bảo lãnh mà vào Thanh Hoa, khuôn mặt đắc ý mỉa mai tôi.

Lúc đó tôi vui mừng hớn hở cầm giấy báo trúng tuyển đến KTV tìm cậu ta, trong lòng cậu ta đang ôm Mã Sảng, kiêu ngạo nói: “Mày không xứng ở bên tao, sau này chúng ta khác nhau rồi, tao là sinh viên Thanh Hoa, mày căn bản không lọt vào mắt tao được.”

Tôi nhếch môi, học theo vẻ đắc ý của cậu ta, mỉa mai nói: “Mấy năm không , sao học bá Viên Văn Hiên lại biến thành thế này? Cậu đã trải qua những gì vậy?”

Toàn thân Viên Văn Hiên run rẩy, cậu ta kinh ngạc nhìn tôi, khó khăn nhếch mép: “Xem ra, cậu sống không tệ nhỉ!”

lúc, Tô Thần làm xong việc, lúc vào, vừa hay nhìn thấy Viên Văn Hiên, cậu ấy cười nhẹ một tiếng, vỗ nhẹ vào vai Viên Văn Hiên: “Ối, đồ vô dụng đến Bắc Kinh từ lúc nào thế?”

Lời nói của Tô Thần mang theo ý mỉa mai, hai người họ vốn không ưa nhau.

Tôi nghĩ, Viên Văn Hiên chắc vẫn còn nhớ bộ dạng bị Tô Thần và mấy người bạn đánh cho sưng mặt như đầu heo chứ?

Ánh mắt Viên Văn Hiên lùng, căm hận nhìn Tô Thần: “Cậu cũng thi đỗ Thanh Hoa ?”

Trên bảng tên của cả hai chúng tôi đều ghi rõ là sinh viên thực của Thanh Hoa, nói chính xác thì chúng tôi hiện đang ở giai đoạn nghiên cứu sinh, sau khi thực xong sẽ tiếp tục học tiến sĩ.

Tô Thần ôm vai tôi, cười cười: “ vậy, dựa vào bản lĩnh mà vào.”

Câu nói này không nghi ngờ gì đã chạm vào nỗi đau của Viên Văn Hiên.

Cậu ta không có bản lĩnh vào Thanh Hoa, không có suất bảo lãnh của tôi, cậu ta là gì cả.

Thành công kiếp trước của cậu ta, cũng chỉ vì cậu ta học Thanh Hoa, quen biết được một vài mối quan hệ mà thôi.

Hai tay Viên Văn Hiên nắm chặt thành quyền, mặt mày tái mét.

Thanh Hoa mà cậu ta mơ ước, Tô Thần một học sinh trung lại dễ dàng thi đỗ, cậu ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Ánh mắt cậu ta âm u lẽo, nhưng đây là bệnh viện, cậu ta không thể làm gì được.

Viên Văn Hiên lùng liếc chúng tôi một cái, rồi tức giận bỏ đi.

Khi tôi nhìn lại Mã Sảng, sắc mặt cô ta tái nhợt, toàn thân run rẩy. Tôi nắm lấy tay cô ta, cố gắng an ủi: “Không sao đâu, cậu ta đi rồi.”

“Cô có thể nói cho tôi biết, rốt đã xảy ra chuyện gì không? Những vết thương này từ đâu mà có?”

“Cô nói ra, chúng tôi mới có thể giúp cô được!”

Với tính cách của Viên Văn Hiên, sau khi lại chúng tôi, nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó.

Nếu những vết thương trên người Mã Sảng thật sự là Viên Văn Hiên gây ra, vậy tôi sẽ giúp Mã Sảng đối phó với cậu ta, bắt cậu ta vào tù, để tránh gây họa cho nhân gian.

Mã Sảng thực ra rất sợ hãi, cô ta mím môi, không muốn kể.

Nhưng thấy ánh mắt chân thành của tôi, mắt cô ta rưng rưng lệ, giọng nói khàn khàn: “Bao nhiêu năm nay, Viên Văn Hiên cậu ta vẫn luôn không cam lòng, muốn vượt qua các người. Nhưng sau kỳ thi đại học năm thứ hai, cậu ta muốn ôn thi lại, gia đình lại không ủng hộ nữa.”

Tôi có thể hiểu, dù sao điều kiện gia đình của Viên Văn Hiên cũng rất kém.

Tôi nhớ cậu ta là gia đình đơn thân, được xử cho bố nuôi, nhưng bố cậu ta bỏ đi, không quan tâm đến cậu ta, cậu ta chỉ có thể sống cùng ông bà nội.

Cậu ta coi như được ông bà nội chiều chuộng mà lớn lên, nhưng sau khi lớn lên, cậu ta dần dần phát hiện ra sự khác biệt giữa người với người.

Trước đây tôi thật sự cảm thấy Viên Văn Hiên là người không tồi, xuất thân không tốt, nhưng lại rất nỗ lực vươn lên, sống tích cực.

Nhưng tôi đã nghĩ sai, cậu ta chính là một kẻ ghen ghét người giàu, coi thường bất kỳ người giàu có nào. Hễ có ai tài trợ cho cậu ta một chút, cậu ta đều cảm thấy người ta tiền để sỉ nhục mình.

Trong thâm tâm cậu ta chính là một mầm mống xấu xa, còn ảo tưởng một ngày nào đó mình thành đạt, sẽ đi thù tất cả những người từng sỉ nhục cậu ta, bao gồm cả tôi.

Bởi vì tôi chính là cái gai không bao giờ nhổ được trong lòng cậu ta, lần nào cũng thi đứng đầu, không cho cậu ta hội thi đứng đầu.

“Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ta muốn thi cao học, tôi không chút dự ủng hộ cậu ta, cùng cậu ta vào Bắc Kinh, chăm sóc miếng ăn giấc ngủ cho cậu ta. Tôi cũng hy vọng cậu ta thật sự thành tài, có khả năng chăm sóc tôi, lo cho gia đình này.”

Mã Sảng càng nói càng kích : “Nhưng kể từ khi tôi và cậu ta đăng ký kết hôn, cậu ta không ngừng bóc lột tôi, ép buộc tôi ra ngoài làm mấy công việc để kiếm tiền nuôi cậu ta.”

“Bất kỳ một trung tâm luyện thi cao học nào, rồi tài liệu các thứ, đều là một khoản tiền không nhỏ, huống chi đây là Bắc Kinh! Hễ cậu ta không vừa ý là lại đánh tôi để trút giận.”

là một gã đàn ông lang tâm cẩu phế!

Mã Sảng đối xử với cậu ta đã không tệ, vậy mà còn đối xử với Mã Sảng như vậy.

Tôi đã bắt đầu đồng cảm với Mã Sảng, cô ta thật sự rất đáng thương.

“Vậy sao cô không bỏ ?” Tôi kinh ngạc hỏi.

“Cậu ta có ảnh nóng của tôi trong tay, cậu ta uy hiếp tôi, tôi làm sao mà được! Cậu ta nói, chỉ cần không liên lạc được với tôi, những bức ảnh đó cậu ta sẽ lập tức gửi cho gia đình bạn bè của tôi, tôi…” Mã Sảng ôm mặt khóc nức nở: “Lần này chính là vì cậu ta thi cao học thất bại, mới ra tay đánh tôi như vậy.”

Lại là thủ đoạn chụp ảnh, Viên Văn Hiên thật mãi không chán!

“Cô báo cảnh sát đi!” Tôi nhắc nhở.

Càng bị ép buộc, càng nên báo cảnh sát. Loại người như Viên Văn Hiên chính là nắm bắt được tâm lý sợ sệt của con gái, cho nên mới khống chế Mã Sảng đến mức này.

Không có cô gái nào thích đem sự trong trắng của mình ra làm trò đùa, bao gồm cả tôi lúc đó.

Nhưng tôi của hiện tại vô cùng tỉnh táo, báo cảnh sát chính là cách giải quyết hiệu quả nhất.

Mã Sảng lắc đầu: “Không, tôi không dám…”

Tôi thở dài: “Không sao, hôm nay cô ở đây với tôi, tôi thay cô báo cảnh sát, cô đợi đấy, để Viên Văn Hiên phải giá!”

Tôi tức giận bất , móc điện thoại ra báo cảnh sát.

“Mã Sảng, cô tuyệt đối đừng sợ, càng sợ càng khiến hắn ta làm tới, có chuyện gì cô nhất định phải nói với cảnh sát, mới có thể bảo vệ được mình!” Tôi tiếp tục làm công tác tư tưởng cho Mã Sảng.

Mã Sảng gật đầu như giã tỏi, coi như đã nghe lọt tai những lời tôi nói.

Không bao lâu sau, cảnh sát đã đến, nghe tôi kể lại, họ muốn nghe xem người trong nói thế nào.

Mã Sảng co ro trên giường, ánh mắt kinh hãi, cô ta nắm chặt lấy mép chăn: “Cảnh sát, tôi không báo án nữa, tôi không có chuyện gì cả, chồng tôi không đánh tôi, những vết thương này đều là tôi không cẩn thận bị ngã.”

Lời nói của Mã Sảng khiến tôi vô cùng kinh ngạc, cảnh sát đã đến rồi mà cô ta vẫn không dám nói.

“Mã Sảng, vừa rồi cô không nói như vậy, đây chính là hội của cô, cậu ta hiện không có ở đây, hơn nữa, cảnh sát sẽ bảo vệ cô, sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu.” Tôi khuyên nhủ.

Nhưng Mã Sảng điên cuồng lắc đầu, mặt mày tái nhợt như đang sợ hãi điều gì đó.

“Cái gì mà không có chuyện gì! Cô lừa người!” Trạng thái tinh thần của Mã Sảng rất không tốt, đôi mắt u oán nhìn chằm chằm tôi: “Cảnh sát, tôi không sao, không phải chồng tôi đánh tôi, là cô ta, là cô ta hại tôi!”

Mã Sảng bắt đầu buộc tội lung tung, vừa nhìn là biết có vấn đề về tâm thần.

Bây giờ cô ta không nghe lọt tai bất điều gì, tôi khuyên thế nào cũng vô ích, còn chửi tôi là đồ tiện nhân.

Cuối cùng tôi bất lực tiễn cảnh sát đi: “Thật xin lỗi các đồng chí, tôi không biết bây giờ cô ấy lại thành ra thế này.”

Cảnh sát cũng không để bụng, bảo tôi lần sau tìm hiểu rõ tình hình rồi hãy báo án.

Tôi quay lại định hỏi Mã Sảng, sao cô ta lại đột ngột thay đổi ý định như vậy! Tôi vừa vào phòng bệnh, trên giường của Mã Sảng đã không còn ai.

Không còn bất kỳ đồ đạc nào của Mã Sảng, tôi nhận ra, Mã Sảng đã bỏ .

Cô ta chắc rất sợ, sau khi báo cảnh sát lỡ bị Viên Văn Hiên phát hiện, ảnh của cô ta sẽ bị tung ra ngoài.

Xem ra, ngay cả khi đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng, cô ta vẫn muốn giữ lại chút phẩm giá đó.

Tô Thần không biết xuất hiện bên cạnh tôi từ lúc nào, ôm lấy eo tôi, thở dài nói: “Đừng quan tâm đến hai người đó nữa, ác giả ác báo thôi.”

Tôi gật đầu, vậy, ác giả ác báo, dù cho có chuyện gì xảy ra với họ, cũng chỉ là tự làm tự mà thôi.

Tôi và Tô Thần tiếp tục thực , học tiến sĩ, sống của chúng tôi rất tốt , tiền đồ rộng mở.

Sau này, tôi biết được tức về Mã Sảng qua bạn học cấp ba, cô ta vì kiếm tiền cho Viên Văn Hiên thi cao học, đã trở thành đồ trên giường. Còn Viên Văn Hiên thì làm gì cả, cả ngày chỉ ở nhà học ngày học đêm, liều mạng muốn vào Thanh Hoa.

Nhưng lần nào cũng không được như ý, nghiên cứu sinh của Thanh Hoa đâu phải nói vào là vào được.

Tôi và Tô Thần chọn kết hôn vào thời gian học tiến sĩ, chúng tôi vừa đi làm, vừa đi học, xây dựng một gia đình nhỏ hạnh phúc.

Nhà ở Bắc Kinh là gia đình Tô Thần mua cho. Lúc bố mẹ cậu ấy trước khi cưới, tôi mới biết, Tô Thần lại còn là một thiếu gia nhà giàu, nhưng trên người cậu ấy tôi hoàn toàn không nhìn thấy vẻ kênh kiệu của người có tiền.

Sau khi kết hôn không bao lâu, tôi nghe Mã Sảng qua đời.

Là Mã Sảng vẫn luôn giữ số điện thoại của tôi, trước khi , giao diện điện thoại của cô ta dừng lại ở số của tôi. Là bố mẹ cô ta gọi điện báo cho tôi, mời tôi đến dự tang lễ của cô ta.

Khi biết , lòng tôi trĩu nặng, tuổi xuân phơi phới, cô ấy thế mà ra đi, thật đáng tiếc…

“Du Mộ Thần, cậu còn nhớ Viên Văn Hiên không?”

Tại tang lễ, bạn cùng bàn cũ thời cấp ba của tôi nhìn thấy tôi liền hỏi.

Tôi gật đầu, tôi đương nhiên nhớ, cũng sẽ nhớ.

Cô ấy thở dài, nhìn bia mộ của Mã Sảng ẩn ý: “Cái của Mã Sảng không thoát khỏi liên quan đến cậu ta đâu! Lúc phát hiện ra Mã Sảng, trên người không có một chỗ nào lành lặn, tay chân đều bị tháo rời, thảm khốc vô cùng.”

Nghe đến đây, tôi cảm thấy toàn thân toát, là Viên Văn Hiên làm sao?

“Viên Văn Hiên không phải lần nào thi cao học cũng trượt sao, sau đó cả người học đến phát điên, đổ hết lỗi lên người Mã Sảng, đánh cô ấy, chém mấy nhát dao liền!” Lúc bạn cùng bàn nói, sắc mặt rất khó coi.

“Vậy bây giờ cậu ta ở đâu?” Tôi hỏi.

“Đương nhiên là bị bắt rồi, loại người như cậu ta, sao dám để nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật chứ!” Bạn cùng bàn đáp.

Trái tim treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng hạ xuống, cậu ta bị bắt là tốt rồi, nếu không tôi thật sự sợ cậu ta sẽ đến gây sự với tôi và Tô Thần.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Tôi rõ ràng đã từ bỏ việc thù, cũng không còn ác ý gì với họ nữa.

Có lẽ là sự tự ti trong xương tủy của Viên Văn Hiên không buông tha cho chính mình! qua chỉ là tự làm tự mà thôi!

Đôi khi nghĩ thoáng một chút cũng không sao, hà cớ gì phải cố chấp chứ!

Có điều, may mắn là sống hạnh phúc của tôi và Tô Thần, sẽ không còn ai đến làm phiền nữa, tất cả đã kết thúc rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương