Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau khi trở về văn phòng, tôi càng càng lo lắng.
Tranh thủ lúc công việc không bận rộn, tôi quyết định nói Từ Tư Niên.
Tôi kéo anh vào góc cầu thang.
Sau khi suy nghĩ một chút, tôi quyết định nói một dịu dàng, “Dù hiện tại chúng ta không có nhiều tiền, nhưng có một chúng ta có . Anh đừng lo, không?”
Từ Tư Niên nhìn tôi, ánh mắt hơi nghi ngờ.
Thôi thì, anh không biết.
Thà rằng nói thẳng cho xong.
“Ừm, về phía quản lỹ Ô , ngoài công việc bình thường, hai cố gắng không tiếp xúc nhau nhé? Em thấy cô ta…”
Từ Tư Niên hiểu ngay, ánh mắt nghi ngờ biến thành nụ cười, anh tiến nắm tay tôi.
“Hiểu rồi, sau này anh tránh xa cô ta.”
Tôi cố ý nói, “Nhưng nếu cô ta nói mua nhà, mua biệt thự… mua xe hạng sang cho anh, giúp anh tiết kiệm thời gian đỡ phải nỗ lực 30 năm tới thì sao?”
Anh ngơ ngác một lúc, cuối cùng xoa đầu tôi nói, “Yên tâm, không có đó đâu.”
Mũi tiêm phòng ngừa này tính là thành công, tôi vui vẻ bước trở văn phòng.
Vừa lấy điện thoại ra nhìn, khuôn mặt tôi bỗng chốc trở nên uể oải.
Quản lý Ô bắt đầu gây rối.
Trong nhóm, cô ta nói mời khách, đồng lựa .
Một dãy dài lựa , mua đủ mọi thứ.
Cuối cùng, cô ta định tôi, “Sầm Y Y, em đi giúp mọi món nhé.”
Tôi có theo yêu cầu từng một món.
Khi , tôi phải tôi đi một quầy lễ tân nhận hàng và mang lên công ty.
là làm cho mọi có mình cũng đã mất một nửa tôi.
Khi đưa cho quản lý Ôn, tôi hỏi cô ta về tiền .
Cô ta tỏ vẻ không hài lòng, “Chị có nói không cậu sao? Chờ tích đủ số tiền rồi cho em.”
thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Quản lý vẫn ở trong nhóm nói mọi lựa và .
Cuối cùng tôi vẫn phải chạy vặt, tiền cũng vẫn chưa bao giờ cho tôi.
Tuần này, hầu hết năng lượng tôi đã mất vào việc chạy vặt cho đồng .
Chưa hề tiếp xúc các công việc sự.
Nhưng, nếu không học về các công việc sự, làm sao tôi có vượt qua đánh giá thực tập đây?
Tôi quyết định nói quản lý Ôn.
Tôi mang theo những hóa đơn một tuần qua tìm cô , “Quản lý Ôn làm ơn hãy hoàn tiền cho em.”
Quản lý Ôn dùng nói giống trước, “Cũng không phải chị không em, em gấp cái gì?”
Tiền thì tôi không gấp, cũng không thiếu.
Nhưng tôi là cô , việc đòi tiền là tất nhiên.
Cô ta tôi tiền cũng là hợp lý.
Tôi không nhượng bộ,
“Phiền quản lý Ôn cho một thời gian cụ . Dù sao tôi là một thực tập sinh, lương vốn đã ít ỏi, không đủ tạm ứng số tiền lớn vậy.”
“Một lãnh đạo thương quản lý Ôn chắc chắn hiểu cho mình.”
Tôi nói âm lượng không nhỏ, khiến câc đồng chú ý.
Ôn Ngữ không giữ mặt mũi, cầm điện thoại khoản cho tôi, “Đã WeChat cho cô rồi, không cần số tiền dư.”
“Quản lý Ôn, không có dư, vẫn thiếu 120 tệ.”
“Cô nhìn cái vẻ nghèo khổ cô xem.”
Ôn Ngữ ngượng ngùng cầm điện thoại thêm tiền cho tôi, “Bây giờ có đi chưa?”
Tất nhiên là không.
Tôi tiếp tục nói, “Quản lý Ôn, tôi muốn trong giờ làm việc làm nhiều công việc liên quan vụ bộ phận hơn.”
Cô ta châm chọc, “Sao, cảm thấy một sinh đại học danh tiếng làm những việc vặt vãnh là đang hạ thấp cô sao?”
“Nếu đồng thỉnh thoảng cần giúp đỡ, tôi rất sẵn lòng. Nhưng cho tôi làm những việc vặt vãnh, tôi thấy không hợp lý lắm.”
“Quản lý Ôn là quản lý sự, đào tạo mới, tôi tin là cô rõ hơn tôi nhiều.”
Ôn Ngữ không kiên nhẫn, “Sắp xếp thế nào là việc tôi. Cô việc làm theo, không nghe thì có rời đi bất cứ lúc nào!”
Có vẻ cô ta quyết tâm làm khó tôi.