Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cố Gia Trần cười khẩy: “ lừa anh à, Mạnh Hàn, xem ra ngay cả trước mặt chú , gì.”
xong anh cúp điện thoại.
Ngay điện thoại của anh vừa ngắt, Mạnh Hàn tức giận ném điện thoại xuống.
Rõ ràng chú cô ban đầu đồng ý mượn du thuyền.
Nhưng sau đó hỏi tên người mượn, đột nhiên không mượn nữa.
Thậm chí còn đặc biệt dặn: “Ai dòng họ họ Mạnh mượn , chỉ trừ Mạnh Hàn.”
này chưa đầy phút lan khắp gia tộc họ Mạnh.
Cô mất hết thể diện, tức giận cô cái tát.
Các chị đều thầm cười nhạo cô.
Mạnh Hàn không thể hiểu tại sao chú lại như vậy.
Rõ ràng cô luôn tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt chú.
Cô mãi không ra.
Rốt cuộc làm sai chỗ nào khiến chú không vui.
Cô không hiểu, nhưng lại dự cảm mơ hồ.
Từ nay, vị trí của gia đình cô họ Mạnh sẽ tụt dốc không phanh.
mẹ vốn sống dựa vào chú.
Còn bây giờ, cô lại vô tình khiến chú phật ý…
Mạnh Hàn nằm giường, càng càng khóc buồn bã hơn.
Cô rốt cuộc phải làm sao cứu vãn đây?
Điều tệ nhất , cô không biết mình làm sai ở đâu.
11
“Gia Trần, tôi ý tưởng hay đây.”
người bạn thấy Cố Gia Trần buồn bực, liền ra việc thú vị.
“ ở làng chài, cô thuyền đánh , thường xuyên ra khơi.”
“Sao ta không làng của , đưa cô ít tiền, thuê thuyền của họ nhỉ?”
Thực ra, với những công tử như họ, thuê du thuyền ra khơi chuyện thường.
Nhưng bạn bè biết ý của Cố Gia Trần, nên mới cách giúp anh .
thì chỉ phụ, gặp Chu mới quan trọng nhất.
Cố Gia Trần cười nhẹ: “Cái thuyền cũ nát họ, cậu không sợ bị lật à?”
Nhưng cuối cùng, họ vẫn rầm rộ kéo nhau đi.
Cố Gia Trần thấy Chu đang bận rộn thuyền , anh suýt nữa thì hoa mắt.
Bình thường ở trường trông cô ngoan ngoãn, dịu dàng.
Giờ đây, cô mặc bộ đồ lao động bẩn thỉu, cầm cây đinh lớn, đ.â.m chính xác từng nhát.
Y hệt cô gái hoang dã.
“Hừ, thật hoang dã.”
“Đúng mạnh mẽ.”
“Gia Trần, cậu sao, nếu cô ném cây đinh về phía ta, phải sẽ đổ m.á.u ngay tại chỗ sao?”
Cố Gia Trần không rời mắt khỏi bóng dáng mảnh mai nhưng rắn rỏi đó thuyền.
Anh chửi đám bạn: “Tao sẽ đ.â.m c.h.ế.t mày trước.”
12
Thực ra, tôi nhận ra nhóm người của Cố Gia Trần từ sớm.
Nhưng tôi không thời gian bận tâm họ.
Đám công tử này vốn chỉ biết ra vào các club cao cấp, dự tiệc du thuyền.
Họ rảnh rỗi mới làng chài nhỏ như của tôi, chắc chắn tìm thú vui.
Trước đây vì Cố Gia Trần, tôi mới mối liên hệ với họ.
Nhưng giờ đây, họ liên quan gì tôi nữa.
tôi cầm cây đinh xuống thuyền, Cố Gia Trần gọi tôi lại.
Tôi tránh, vì ở làng tôi, tôi sợ bọn họ.
Tôi cứ thế bước .
“Anh tìm tôi việc gì?”
Cố Gia Trần liếc nhìn tôi, rồi lại nhìn cây đinh còn cao hơn cả anh tay tôi.
“ nó qua bên đi.”
Tôi càng nắm chặt hơn: “Đây đ.â.m , anh sợ à?”
Mặt Cố Gia Trần hơi cứng lại, chuyển chủ đề.
“Muốn thuê thuyền của ?”
Tôi lắc đầu: “Không , tôi phải ra khơi.”
Cố Gia Trần lạnh lùng báo con số.
Tôi hơi lung lay.
Nhưng vẫn lắc đầu: “Không , công nhân đang đợi.”
Cố Gia Trần lại gấp đôi con số đó.
Động tác lắc đầu của tôi chậm lại: “Tôi còn cần kiếm tiền học nữa.”
Cố Gia Trần lại gấp đôi lần nữa.
Tôi lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “, giao kèo.”
“Chu , phải đi cùng tôi.”
“Thuyền , quen, và tôi cần nấu canh sau .”
Tôi vừa định thì Cố Gia Trần lại tiếp lời: “Đừng lo, tiền boa rất hậu hĩnh.”
13
đám người họ , tôi nằm boong tàu, buồn chán hải âu ăn.
Đang lúc bị nắng chiếu mức sắp ngủ gật.
Mạnh Thiệu Nam đột nhiên gọi tôi.
Tôi lập tức bật dậy.