Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chồng tôi chết rồi.
Vì mối tình đầu của anh ta tự sát.
Trước khi rời khỏi thế gian, cô ta để lại một dòng duy nhất trong thư tuyệt mệnh:
【Nếu kiếp sau được làm vợ anh thì tốt biết mấy.】
Lúc đó, Lục Kim An không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Bình thản như thể chỉ là một người bạn cũ ra đi.
Nhưng đêm đó, tôi nghe thấy tiếng nước chảy không dứt trong phòng tắm.
Tôi đẩy cửa bước vào – Lục Kim An nằm bất động trong bồn tắm.
Bên cạnh là một mảnh giấy nhăn nhúm, chữ viết loằng ngoằng, thô vội:
“Được, anh đến tìm em đây.”
Kết hôn năm năm, tôi chưa từng nghĩ, người đàn ông đầu gối tay ấp suốt nửa thập kỷ.
Lại yêu người con gái khác đến mức liều mạng theo cô ta xuống mồ.
Tôi bật cười. Khóc cũng chẳng kịp.
Mở mắt ra lần nữa – tôi đã quay về năm cấp Ba.
Lúc ấy, Lục Kim An đang ngồi ngay ngắn dưới quạt trần lớp học, cặm cụi làm đề thi.
Tôi chống cằm, nhìn cậu ta thật kỹ một lúc rồi nghiêng đầu cười:
“Cho cậu biết một bí mật nhé, Lâm Đường chính là vợ tương lai của cậu đó.”
1
Tôi và Lục Kim An là thanh mai trúc mã, đã kết hôn được năm năm.
Đêm đó, tôi vòng tay ôm anh từ phía sau, mặt áp vào gáy anh, cọ nhẹ:
“Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới, anh từng hứa sẽ cùng em đến Hải Thị ngắm biển mà.”
Lục Kim An cúi đầu hôn lên má tôi, giọng dịu dàng như thể thật lòng:
“Ừ. Anh nhớ.”
Nhưng ngay trước khi lên máy bay, không hiểu sao anh lại như người mất hồn.
Anh bất chợt hỏi tôi:
“Có thể… đừng đi nữa không?”
“Hả?” Tôi đang bận tìm lịch trình tham quan, chỉ lơ đãng trả lời.
Anh im lặng, hàng mi cụp xuống, dùng ngón tay khẽ chạm lên má tôi:
“Không sao đâu.”
Máy bay hạ cánh ở Hải Thị, gió biển lồng lộng, khí trời mát mẻ, dễ chịu.
Thế nhưng Lục Kim An lại xanh xao, bảo bị say máy bay rồi quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Tôi lo lắng nên quay lại tìm anh.
Đẩy cửa vào, anh không hề nằm nghỉ.
Mà đi qua đi lại, gọi điện liên tục.
Khuôn mặt lúc nào cũng điềm đạm kia giờ lộ rõ vẻ hoảng loạn và bất an.
Đáng tiếc là, đầu dây bên kia – chẳng ai bắt máy.
Tôi hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Anh giật mình, vội giấu điện thoại đi, nặn ra một nụ cười gượng gạo:
“Không có gì. Là trưởng phòng nhân sự bên anh không liên lạc được.”
Tôi từng hỏi anh vì sao lại làm việc đến quên ăn quên ngủ suốt bao năm như thế.
Lúc đó, anh cười dịu dàng, khẽ chạm mũi tôi:
“Để nuôi em chứ sao, tiểu thư của anh.”
Tôi tựa đầu vào ngực anh, khẽ nói:
“Anh đừng cố quá, em xót.”
Anh ôm tôi, cười nhẹ: “Ừ.”
Tôi không nhận ra, giọng anh hơi khàn đi.
Tối đó, tôi kéo anh đi ăn món nướng nổi tiếng ở đây.
Thịt vừa lên vỉ đã xèo xèo tỏa mùi thơm, tôi ăn ngon lành, anh thì cứ mãi nhìn điện thoại, mặt mày như nhai rơm.
Tôi thẳng tay giật lấy máy, nhét vào túi áo khoác mình:
“Nơi này chỉ có thịt và em. Không có người nào khác.”
Anh bật cười, bất đắc dĩ.
Quán có tivi. Bản tin giải trí đột ngột vang lên.
Giọng nữ MC nghiêm túc vang lên:
“Sáng nay lúc 9 giờ, nữ diễn viên Lâm Đường được phát hiện qua đời tại nhà riêng. Nguyên nhân là trầm cảm nặng, dùng thuốc ngủ quá liều. Loại trừ khả năng bị sát hại.”
“Cô để lại di thư: ‘Giá mà kiếp sau được làm vợ anh thì tốt biết mấy.’”
“Được biết, Lâm Đường suốt đời chưa từng kết hôn, không con cái.
Cô đã hiến dâng toàn bộ cuộc đời cho nghiệp diễn xuất.
Cái chết vì tình lần này khiến nhiều người không khỏi xót xa và cảm phục…”
“Cạch!” – đôi đũa trong tay Lục Kim An rơi xuống sàn gỗ, vang lên tiếng nặng nề.
Tôi quay sang nhìn anh.
Khuôn mặt anh trắng bệch, đồng tử run rẩy, môi tái nhợt mấp máy mãi chẳng thành tiếng.
Người đàn ông luôn điềm tĩnh đó… lần đầu tiên bộc lộ sự hoảng loạn đến thế.
Một lúc sau, anh gượng gạo trấn tĩnh lại:
“Không sao… chắc là hơi chóng mặt.”
Những ngày tiếp theo, anh vẫn đi dạo cùng tôi trên thuyền, cùng ngắm hoa oải hương tím biếc bên cánh đồng.
Tôi cứ ngỡ đây là kỳ nghỉ hạnh phúc của hai người.
Chỉ là… tôi không nhìn thấy được, ánh mắt anh khi ấy đè nén, tuyệt vọng, và như sắp buông tay tất cả.
Nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng nước lạ vang lên từ phòng tắm.
Tôi bật dậy, đẩy cửa bước vào – cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng.
Lục Kim An nằm ngửa trong bồn tắm đầy nước.
Máu từ cổ tay trái anh loang ra đỏ ngầu cả mặt nước.
Tay phải rũ xuống, lỏng lẻo cầm một con dao nhuộm máu.
Tôi vừa khóc vừa lao đến ôm lấy anh, thân thể anh lạnh toát, chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn.
Giọng anh yếu ớt như muỗi, nhưng lại nặng như sét đánh bên tai tôi:
“Lâm Đường… anh yêu em.”
2
Câu nói đó – “Lâm Đường, anh yêu em.”
Vẫn quanh quẩn trong đầu tôi như một cơn ác mộng không lối thoát.
Cho đến khi xe cứu thương lao đến, nhân viên y tế vội vã khiêng Lục Kim An lên cáng, tôi vẫn chưa thể hoàn hồn.
Tôi như một cái xác không hồn, ngồi thẫn thờ trước cửa phòng cấp cứu suốt cả đêm.
Đèn phòng mổ tắt.
Bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang, lắc đầu đầy tiếc nuối:
“Xin lỗi… chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Đôi chân tôi bủn rủn, cả người chao đảo rồi ngã quỵ xuống sàn lạnh.
Trong lòng tôi, ngoài nỗi đau… là một sự hoang mang đến lạnh sống lưng.
Trước khi theo xe cứu thương đến bệnh viện, tôi đã cúi xuống nhặt một tờ giấy bị gió cuốn dưới sàn khách sạn.
Nét chữ mạnh mẽ, rồng bay phượng múa – chính tay anh viết.
Nội dung chỉ có đúng một dòng:
“Được, anh đến tìm em.”
Năm chữ đó như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi đứng sững, toàn thân tê dại.
Nước mắt không kịp kìm nén, tuôn ào ạt như vỡ đê.
Hồi cấp Ba, Lâm Đường là mối tình đầu của Lục Kim An.
Nhưng sau ngần ấy năm ở bên nhau, tôi chưa từng thấy cô ta một lần nào trong đời.
Tôi cứ ngỡ đó là một quá khứ đã ngủ yên.
Trong lúc chờ phẫu thuật, tôi lôi điện thoại của Lục Kim An ra từ túi áo khoác, cái điện thoại suốt buổi tối bị tôi tức giận giấu đi.
Tay tôi run đến mức không thể mở khóa nổi.
Màn hình sáng lên.
Những cuộc gọi anh nói là gọi cho trưởng phòng nhân sự…thật ra tất cả đều gọi đến một dãy số lạ, ở tận nơi khác.
Tên lưu trong danh bạ:
“Tiểu Ngoan.”
Tim tôi đập hụt một nhịp.
Tin nhắn cuối cùng từ “Tiểu Ngoan” gửi đến… đúng 10 phút trước khi chúng tôi lên máy bay:
【Em thật sự mệt mỏi quá rồi. Em không chịu nổi cảnh anh ở bên người khác nữa.】
【Chúc anh và vợ sống hạnh phúc. Hẹn gặp lại ở kiếp sau.】
Ngay sau đó, anh nhắn lại, dồn dập…
【Em sao vậy?!】
【Đừng dọa anh, Lâm Đường!】
【Anh thua rồi, được không?! Anh sẽ ly hôn với cô ấy!】
Nhưng cô ta, vĩnh viễn không trả lời nữa.
Và chính câu cuối cùng của anh – “Anh sẽ ly hôn với cô ấy.” – đã băm nát trái tim tôi thành hàng nghìn mảnh vụn.
Nỗi đau đó không chỉ bóp nghẹt trái tim, mà còn len lỏi vào từng khớp xương, từng hơi thở, như thể tôi chưa từng là người được anh yêu trong suốt năm năm qua.
3
Tôi nhớ lại khoảnh khắc trên máy bay.
Lục Kim An đeo tai nghe, nhưng ánh mắt trống rỗng, nhíu mày, không yên.
Danh sách cuộc gọi dày đặc một màu đỏ, hàng chục cuộc gọi nhỡ.
Người đàn ông luôn lý trí điềm đạm kia, đã tuyệt vọng mà gọi đi hết lần này đến lần khác, cho một số máy lạ…cho “Tiểu Ngoan” của anh ta.
Lục Kim An – người tôi từng yêu, giờ đã theo cô ta đi rồi.
Để lại tôi – chẳng là gì cả.
Tôi trở về từ Hải Thị.
Mấy ngày liền không thoát ra được cái hố đen tên là “sự thật”.
Tôi và Lâm Đường sau khi tốt nghiệp chưa từng gặp lại.
Tôi không hề biết, Lục Kim An lại yêu cô ta đến thế.
Những năm tháng bên nhau, hoá ra chỉ là… ảo ảnh.
Tôi chưa bao giờ thật sự hiểu con người anh ta.
Nhưng bi kịch chưa dừng lại, tin tức anh ta tự sát nhanh chóng lan rộng.
Cả hai đều từng là học sinh cùng lớp, cùng niên khoá ở trường Bắc Lâm.
Chuyện cũ bị đào bới, người ta khui ra mối tình đầu lặng lẽ của họ – thanh xuân áo trắng, ánh mắt trao nhau, từng cười từng khóc…
Rồi rẽ lối vì một lý do không ai biết, mãi mãi không còn cơ hội quay đầu.
Clip hồi ức lan truyền khắp mạng – Anh ta đứng dưới sân khấu, ánh mắt không rời bóng hình Lâm Đường trong chiếc váy đỏ.
Ánh mắt ấy – đau lòng, si mê, bất lực.
Tôi thấy tài khoản phụ của anh ta.
Năm nào cũng đúng 00:00, vào ngày sinh nhật cô ta, đăng một dòng:
【Lâm Đường, sinh nhật vui vẻ.】
Kèm theo bức ảnh chú thỏ trắng – điều cô ta thích nhất.
Chiếc đồng hồ rẻ tiền mà anh luôn đeo bên người, không cho ai chạm vào, thì ra… là quà cô ta tặng từ nhiều năm trước.
Cả mạng xã hội gọi họ là “Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài phiên bản hiện thực”.
Một nữ minh tinh rực rỡ, một CEO kiêu ngạo – yêu mà không thể bên nhau, cuối cùng cùng nhau ra đi.
Còn tôi? Tôi trở thành Mã Văn Tài – người chen ngang trong “chuyện tình cổ tích” của họ.
Tôi bật cười như phát điên.