Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

14 

Yết hầu Trần Cảnh Xuyên chuyển động mạnh. 

Chúng tôi gần nhau đến mức anh như một ngọn núi lửa, thiêu đốt tôi đến choáng váng. 

Nhưng tôi dường như đã đánh giá thấp sự kiên nhẫn và khả năng tự chủ của anh. 

Ngay cả lúc này, anh vẫn có thể cứng rắn rụt tay lại khỏi người tôi.

Tôi hơi sững sờ, nhìn anh với vẻ mặt bối rối và tủi thân. 

Trần Cảnh Xuyên ôm lấy tôi, cúi xuống hôn nhẹ: 

“Đi tắm trước đã.” 

“Không sạch sẽ, không tốt cho em.”

Tim tôi khẽ run lên. 

Ngay cả làn gió mát lạnh trên núi dường như cũng trở nên dịu dàng. 

Khoảnh khắc này, không ai có thể cưỡng lại được sự mê hoặc.

Khi vào cửa thay giày, tôi còn chưa kịp cúi xuống thì Trần Cảnh Xuyên đã cầm đôi dép mới, nửa quỳ xuống. 

Bàn tay của bác sĩ phẫu thuật vốn nổi tiếng khéo léo. 

Những dải ruy băng phức tạp được quấn quanh bắp chân tôi, chỉ cần kéo nhẹ là có thể cởi ra. 

Thế mà anh lại vụng về kéo hai lần. 

Mắt cá chân tôi được anh nắm lấy, cẩn thận đặt vào đôi dép mềm mại.

Tôi cúi đầu, nhìn thấy bờ vai rộng phẳng được bao bọc bởi chiếc áo sơ mi trắng. 

Xuống dưới, vạt áo sơ mi được sơ vin gọn gàng vào quần tây, vòng eo thon gọn. 

Có lẽ do tác dụng của rượu, tôi cảm thấy hơi nóng, hơi khát.

Khi anh đứng dậy, tôi đột nhiên nhón chân, vòng tay qua cổ anh, chủ động hôn lên môi anh.

“Nguyễn Thanh Sương.” 

Cuối cùng, Trần Cảnh Xuyên đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, mạnh mẽ kéo tôi ra. 

Anh vén những sợi tóc ướt đẫm trên trán tôi, đan tay vào tay tôi. 

“Về phòng.”

15 

Bác sĩ Trần khi mặc quần áo trông khá gầy, không ngờ thân hình lại đẹp đến vậy. 

Tôi không thể tưởng tượng được sau những ca phẫu thuật cường độ cao, anh lấy đâu ra thời gian và sức lực để tập luyện. 

Nhưng dù sao, tôi cũng được hưởng lợi.

“Thích không?”

“Tất nhiên là thích.” Tôi lại sờ soạng thêm một chút.

“Vậy, sau này đều là của em.”

Tôi không đáp lời, ý thức chìm nổi theo anh. 

Hồi còn đi học, Trần Cảnh Xuyên là hot boy nổi tiếng của trường, tôi nào dám mơ tưởng. 

Có vài rung động thầm kín của thiếu nữ, cũng chỉ dám giấu kín trong lòng. 

Mà bây giờ, vầng trăng này lại nằm gọn trong lòng bàn tay tôi. 

Nhưng tôi vẫn không dám tin mình lại may mắn đến vậy, có thể sở hữu anh hoàn toàn.

Giống như lời bài hát kia, ai có thể dựa vào tình yêu mà chiếm hữu được núi Phú Sĩ chứ? 

Huống hồ còn có Tống Cẩm Hòa. 

Giữa tôi và anh ta còn một đống chuyện rắc rối. 

Mà anh ta, còn phải gọi Trần Cảnh Xuyên một tiếng anh họ.

Nhưng tôi nhanh chóng không còn tâm trí để nghĩ đến những chuyện này nữa. 

Nụ hôn của Trần Cảnh Xuyên rơi xuống môi tôi. 

Mười ngón tay chúng tôi đan chặt vào nhau.

16 

Trong phòng ngủ chính rộng lớn chỉ có một chiếc đèn sàn ở góc phòng được bật sáng. 

Rèm cửa được kéo một nửa, ánh trăng tràn vào, bóng cây in trên tường. 

Tôi nằm dưới ánh trăng, gần như hòa làm một với nó. 

Cây hoa bên ngoài cửa sổ khép những nụ hoa lại trong màn đêm. 

Giữa màu đen và trắng điểm xuyết vài chấm đỏ rực rỡ. 

Bên trong cửa sổ cũng là một cảnh tượng tương tự.

Anh cúi xuống hôn lên mái tóc hơi ẩm của tôi: “Có muốn uống nước không?”

Tôi khẽ ừ một tiếng, nằm úp mặt xuống gối, không còn sức để nói chuyện. 

Trần Cảnh Xuyên lấy nước đến, tôi vẫn không muốn động đậy, lười biếng để anh đút cho uống. 

Anh liền ôm tôi vào lòng, đút cho tôi uống hết cả cốc nước.

“Còn muốn…”

Trần Cảnh Xuyên xoay người đặt cốc nước xuống, khẽ cười. 

Đến khi anh xoay người đè lên tôi, tôi mới hoàn hồn. 

Người đàn ông này, nào còn chút nào thanh tịnh, đứng đắn như trước nữa?

Lần thứ hai rất dài. 

Và tôi có thể cảm nhận rõ ràng, một người thông minh như Trần Cảnh Xuyên, học cái gì cũng rất nhanh. 

Chẳng mấy chốc, tôi đã bị anh trêu chọc đến mất hết tự chủ, lại bị anh dỗ dành, ép buộc gọi anh mấy tiếng “anh”.

Cuối cùng, sương phủ kín dòng sông, mưa rơi trên núi, đã không còn biết đêm nay là đêm nào nữa.

17 

Khi tôi tỉnh dậy, trời đã sáng rõ. 

Trần Cảnh Xuyên không có trong phòng. 

Tôi cảm thấy khô khốc, khó chịu, định dậy uống nước thì mới nhận ra cơ thể đau nhức như bị nghiền nát. 

Nghỉ ngơi một lúc, tôi mới xuống giường. 

Dưới cốc nước ở đầu giường có một tờ giấy nhắn, nét chữ của Trần Cảnh Xuyên: 

“Xin lỗi Thanh Sương, có tai nạn nghiêm trọng, bệnh viện đang thiếu người, anh phải về trước. Đợi anh xong việc sẽ liên lạc với em, ngoan.”

Tôi nhìn tờ giấy, ngẩn người ra một lúc. 

Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu tôi lại là: Có lẽ đây chỉ là lời nói dối thường thấy của đàn ông. 

Trần Cảnh Xuyên chỉ coi chuyện đêm qua là một cuộc vui chóng vánh.

Nhưng tôi vẫn không nhịn được, mở điện thoại tìm kiếm. 

Tin tức đầu tiên chính là vụ tai nạn liên hoàn. 

Những người bị thương được đưa đến bệnh viện gần nơi Trần Cảnh Xuyên làm việc, gần như tất cả đều được đưa đến đó ngay lập tức.

Trần Cảnh Xuyên không lừa tôi. 

Chỉ là, anh nói sẽ liên lạc lại. 

Nhưng mà, liên lạc lại, anh sẽ nói gì, tôi phải làm sao? 

Trong đầu tôi rối như tơ vò. 

Ngay cả bản thân tôi cũng không biết rõ bước tiếp theo phải làm gì.

Nhưng tôi không muốn ở lại đây nữa. 

Vì vậy, tôi nhanh chóng dậy, rửa mặt qua loa, chuẩn bị về phòng thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Vừa ra khỏi sân nhỏ, đến bên hồ, tôi lại tình cờ gặp Tống Cẩm Hòa, Giản Khả và một nhóm người. 

Tôi không muốn để ý đến họ, quay người định đi đường khác. 

Giản Khả lại gọi tôi: “Chị Thanh Sương, sao chị lại mặc áo sơ mi của đàn ông vậy?”

Lúc ra ngoài, vì những dấu hôn chi chít trên cổ và ngực, tôi đã tiện tay lấy một chiếc áo sơ mi nam mới trong tủ. 

Chắc là áo được chuẩn bị riêng cho Trần Cảnh Xuyên, để anh tiện thay khi thỉnh thoảng đến đây nghỉ lại.

Vừa nghe Giản Khả nói vậy, tôi liền nắm chặt vạt áo. 

Sắc mặt Tống Cẩm Hòa đã thay đổi: “Nguyễn Thanh Sương, cái áo trên người em ở đâu ra?”

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh. 

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là: Chính tôi đã chủ động quyến rũ Trần Cảnh Xuyên. 

Dù sao cũng không thể để anh bị liên lụy vào chuyện này.

“Vừa nãy hơi lạnh, tôi mượn tạm của một nhân viên phục vụ.”

Tống Cẩm Hòa từng bước tiến lại gần tôi: 

“Vẫn là chiếc váy đêm qua… Nguyễn Thanh Sương, đêm qua em không về phòng sao?” 

Anh ta đưa tay định giật áo trên người tôi.

18 

Tôi đẩy tay anh ta ra, lùi lại một bước: 

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì tối qua chúng ta đã chia tay rồi.” 

“Vậy nên, tôi làm gì cũng không liên quan đến anh.”

Giản Khả lập tức kêu lên kinh ngạc: “Chị Thanh Sương, chị và anh ấy chia tay rồi sao?”

Tôi nhìn Giản Khả với vẻ mặt vô cảm: “Đúng vậy, chia tay rồi, cô Giản chắc là rất vui mừng nhỉ?”

“Chị nói vậy là có ý gì?” 

Giản Khả tức giận: 

“Chia tay rồi thì tôi vui cái gì? Nói cứ như tôi là người xấu vậy.” 

“Anh có quản không đấy, đừng để sau này người ta đồn đại, mắng em là tiểu tam.”

Tống Cẩm Hòa vỗ nhẹ tay cô ta, kéo cô ta ra sau lưng mình. 

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ khó chịu: 

“Còn vì chuyện vớ vẩn này nữa à?” 

“Em muốn anh nói bao nhiêu lần nữa, anh và Giản Khả như anh em ruột, không có chuyện gì cả.”

Giản Khả cũng nói móc mỉa: 

“Chị Thanh Sương, đừng nghĩ người ta xấu xa như vậy, giữa nam và nữ cũng có tình bạn trong sáng mà.” 

“Nguyễn Thanh Sương, em còn làm ầm ĩ vì chuyện này nữa, đừng để cuối cùng rước họa vào thân.”

“Tôi không làm ầm ĩ với anh, chỉ là không muốn tiếp tục nữa thôi.” 

“Hơn nữa tối qua đã nói rõ ràng rồi, chúng ta đã chia tay.” 

Tôi không muốn nói nhảm với Tống Cẩm Hòa nữa. 

Người tôi vẫn còn đau nhức. 

Tên khốn Trần Cảnh Xuyên kia, cũng còn chút lương tâm, không lôi tôi làm lần thứ ba. 

Nếu không thì chắc giờ tôi vẫn còn nằm liệt giường.

“Được, vậy em nói rõ xem, tối qua không về phòng, đi đâu?”

Tôi mỉm cười, nhướng mày: “Gặp một người bạn, uống vài ly, nói chuyện phiếm, không được sao?”

“Chỉ là uống rượu nói chuyện phiếm thôi?”

“Liên quan gì đến anh?” Tôi vén tóc.

Đồng tử Tống Cẩm Hòa đột nhiên co rút lại, chỉ vào dấu hôn trên cổ tôi, giọng nói cao vút: “Cái này trên cổ em là cái gì?”

Tôi liếc nhìn anh ta, đưa tay sờ lên: “Muỗi đốt đấy.”

“Nguyễn Thanh Sương! Em lừa ai đấy hả?”

“Không thì sao, anh nghĩ là cái gì?” 

“Hơn nữa, cho dù đúng là như anh nghĩ thì đã sao?” 

“Giữa nam nữ cũng có tình bạn trong sáng, hôn vài cái cũng chỉ là do quan hệ bạn bè quá tốt thôi.” 

Nói xong, tôi nhìn sang Giản Khả: “Cô Giản nói có đúng không?”

Mặt Giản Khả đỏ bừng, nhưng không nói được gì, kéo Tống Cẩm Hòa với vẻ sắp khóc. 

Tống Cẩm Hòa lại hoàn toàn không để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào dấu vết trên cổ tôi.

“Nguyễn Thanh Sương, tối qua em đi uống rượu với thằng nào, nói rõ cho tôi!”

“Có bản lĩnh thì tự đi mà điều tra.” 

Tôi nhướng mày cười. 

“Tránh ra được không?” 

“Tôi muốn về nghỉ ngơi.”

Có lẽ thái độ quá bình tĩnh của tôi đã chọc giận cậu ấm Tống luôn kiêu ngạo, tự phụ. 

Sắc mặt anh ta u ám, khó coi đến cùng cực.

“Nguyễn Thanh Sương, đừng có mà hối hận.” 

“Còn nữa, đừng để tôi biết em dan díu với thằng nào.”

Tôi ừ một tiếng: “Ai hối hận thì người đó là đồ khốn.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương