Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7: Ta Chết Vào Ngày Được Sắc Phong

Ta còn đợi Minh Châu, tiểu đã có gia đình của mình.

Theo lẽ thường, phủ Thừa cấm canh giữ không có người ra vào, Minh Châu lại có phúc phận , phu của ấy là Tiêu Dao Vương – em trai của mẫu thân Hoàng .

Vì vậy, Minh Châu rất dễ dàng vào đây.

Cho khi c.h.ế.t, ta luôn ghen tị Minh Châu.

Tên gọi của thật hay, ở nhà là bảo bối của mẹ, khi xuất giá lại Tiêu Dao Vương anh tuấn, tình thâm hứa hẹn bên nhau trọn đời, là bảo bối mà phu nâng niu đầu.

Ngay cả trí T.ử Phi, cũng vì Minh Châu không chịu gả, nên mẫu thân đã sắp xếp cho ta.

Nếu không, chuyện có tâm tư riêng, cho dù Hoàng Hậu không để tâm, ta cũng không trở con dâu hoàng thất.

“Minh Nhi đã về rồi, Minh Nhi à, con xem, của con rốt cuộc còn chưa hài lòng điều gì nữa?”

Mẫu thân lại lộ vẻ già nua hơn vài phần, đầu thậm chí đã có vài sợi tóc bạc.

Mẫu thân thực ra chỉ mới ngoài ba mươi, những quý phụ cùng độ tuổi bà không ai lộ vẻ già nua, mẫu thân trông lại già đi.

“Mẫu thân, khổ quá.”

Ta không ngờ, người hiểu ta hiện giờ lại là tiểu mà ta ghen tị suốt cuộc đời.

Minh Châu giúp mẫu thân chỉnh sửa lại vài sợi tóc rối, ấy mang thai, dưới sự giúp đỡ của Kim Ngư, cố gắng ngồi dậy.

“Mẫu thân, cả đời này, việc chuyện, không có việc nào khiến ấy thỏa mãn.”

Ta thấy mẫu thân có vẻ lơ đãng, hơi ngỡ ngàng.

Đúng vậy, mẫu thân hẳn không hiểu vì sao ta lại không ý.

Mẫu thân đã nuôi dạy ta một quý nữ nổi tiếng kinh , còn tự tay đưa ta vào Đông Cung, ta từ Minh Nghi Quận Chúa, trở T.ử Phi, cuối cùng ngồi ở trí cao , trở Hoàng Hậu.

Mẫu thân không hiểu, ta đã có nơi an cư của gian, còn điều gì không hài lòng nữa chứ?

mẫu thân đã quên.

Mẫu thân đã quên ta giữa ngày đông giá rét, mỗi ngày luyện chữ hai tiếng, thêu thùa, thư pháp, đàn tranh, cờ , ta chưa có một phút lười biếng, mỗi ngày đều kín lịch, thậm chí không có một người bạn thân khuê phòng.

Mẫu thân , ta gả cho T.ử là nơi an cư , trí T.ử Phi, chính là trí mà Minh Châu “không muốn phu có nhiều thê thiếp” rồi từ chối, cuối cùng lại ép lên đầu ta, chỉ vì một danh phận cao hơn tổ mẫu thất phẩm một chút.

Mẫu thân có nhớ không, ta cũng có một người lòng, là chàng trai gian, người hiểu ta , thương ta .

“Ta chỉ muốn cho Bảo Châu thôi.” Mẫu thân cứng đầu , tiếp tục tự mình gõ mõ.

Minh Châu không thêm gì nữa, nhìn mẫu thân một hồi lâu, rồi mới đứng dậy rời đi.

“Mẫu thân yên tâm, vương gia , Hoàng sẽ không đối xử tệ Khương gia.”

Minh Châu từ nhỏ đã lớn lên bên tổ mẫu, dù sao thân thiết hơn mẫu thân.

Ta nghĩ, có lẽ mẫu thân đã buồn.

Mẫu thân luôn vậy, vì ta mà lo lắng, vì Minh Châu mà quan tâm.

Bà luôn thích những câu , không màng ý nguyện của ta, ép ta phải mang đeo nhiều gông cùm.

8.

Ta lại thăm ta.

Người ngồi thư phòng, vẻ nghiêm nghị ký ức, mỗi nét bút đều đặn viết giấy Tuyên.

Ta lại gần nhìn, giấy là những chữ “Châu” dày đặc, các tờ giấy lộn xộn khác lại toàn là chữ “Hành”.

Hóa ra phụ thân nhớ T.ử Hành.

Ta đã nghĩ, trải qua bao nhiêu năm, người hẳn đã quên rồi.

Phụ thân là một Thừa thanh liêm dân chúng Đại Hạ khen ngợi, làm việc thiện, tích rực rỡ.

Duy chỉ có một vết nhơ sự nghiệp, đó là cuộc chiến Hung Nô năm đó, ta nhận lệnh ám sát T.ử Hành.

Tiên yếu đuối và đa nghi, không để gia nắm giữ quyền, hơn nữa còn có hậu duệ.

của T.ử Hành c.h.ế.t chiến trường, T.ử Hành còn sống.

Vì vậy, tiểu mới nổi bật này, đã ta dùng viên ngọc bội mà người tự tay tặng cho ta, lừa vào núi tuyết, một đám sát thủ g.i.ế.c c.h.ế.t dưới lớp tuyết dày.

Tân hoàng không g.i.ế.c ông, vì ông thực sự là một quan , ngay cả việc g.i.ế.c T.ử Hành cũng chỉ là để dọn đường cho Tử.

Cho nên, Hoàng không chỉ không g.i.ế.c ông, mà còn phải tiếp tục tôn ông là Thừa , nếu không chỉ làm phật lòng những lão thần triều.

là, tiểu của ta đã c.h.ế.t cô độc đường về nhà, trở nạn nhân của cuộc tranh giành quyền lực.

Ta biết mình không nên hận, vì Đại Hạ rất coi trọng hiếu đạo, ta làm sao có hận ta ?

chỉ cần nghĩ T.ử Hành, người đã mãi mãi chôn vùi tuyết khi còn trẻ, ta không kiềm chế bản thân.

Tùy chỉnh
Danh sách chương