Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
phi tỷ ngồi bên cạnh ta, nhẹ giọng nói:
– Hoàng thượng sớm đã biết Hoàng hậu sẽ phản, không thể để một mình Thái t.ử gánh lấy. hầu đã có mặt ở ngoài kinh từ trước Tết. A nương của muội cũng mới đến đây gần đây thôi.
Ta vui mừng khôn xiết, không kiềm được ôm chặt phi tỷ:
– Muội biết , tỷ vẫn luôn là tốt với muội !
Năm xưa vào cung, ta từng chung một cung với phi, nhận được nhiều sự chiếu cố từ .
Cho nên khi phi bị phế, mọi đều tránh Đại công chúa, có ta là vui vẻ có thể nuôi dưỡng ấy.
Đêm đó, ta A nương cùng ngủ một giường.
Ta kể lại tất cả những năm tháng đã qua.
Từ lúc ban bị cuốn vào tranh đấu, đến khi rút lui khỏi thị phi, trong điện Chiêu Hoa, học nấu ăn, luyện được tay nghề giỏi.
Nói đến cuối, ta mệt đến mức không chịu nổi nữa, trong tiếng vỗ về nhẹ nhàng của A nương chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng là quê nhà xôi.
Ta là độc của hầu.
Từ nhỏ thích cưỡi b.ắ.n cung, không ưa công gia chánh, thứ các tiểu khuê các thường giỏi ta đều chẳng biết gì.
Bình thường thích là cùng huynh đệ trong tộc cưỡi săn bắn.
Tuổi nhỏ vô tri, cứ ngỡ cuộc đời dài.
Năm mười sáu tuổi, một đạo thánh triệu ta tiến cung.
vết sẹo nơi khóe mắt không được sủng ái, bị lạnh nhạt đủ đường, những tháng khổ cực.
Là phi nương nương chiếu cố ta nhiều phần.
Về một mình ở Chiêu Hoa điện, tránh thị phi, tự vui vẻ học công nấu nướng, lần lượt nuôi dạy công chúa hoàng tử.
Nay hậu cung yên ổn, Hoàng thượng nắm vững quyền hành, về hẳn sẽ là những tháng tốt đẹp.
A nương không ở lâu, đã phải rời .
Hôm đó trời trong nắng ấm, ta đứng trên tường thành, từ tiễn biệt bóng A nương rời .
Về lại Chiêu Hoa điện, tâm trạng ủ rũ, A ôm ta như hồi bé ta ôm nó:
– Khóc không có gì phải xấu hổ cả, muốn khóc cứ khóc !
Vân trốn hành lang cũng ló ra.
– Khóc không xấu đâu! Vãn nương nương muốn khóc cứ khóc!
Một đám nhóc trêu chọc nhìn ta.
Ta giận quá giơ tay đánh.
Nhưng thật sự… lại chẳng muốn khóc nữa.
phi đăng vị Hoàng hậu, ban nghiêm cấm tranh đấu trong hậu cung, ai trái sẽ bị xử nghiêm.
Thi hành mạnh mẽ, hậu cung dần trở nên yên bình.
ta được phong Quý phi.
Hoàng thượng triệu kiến ta.
Ta rụt rè quỳ xuống.
Hoàng thượng bất đắc dĩ:
– Vạn Ninh, từng ấy năm rồi, vẫn sợ trẫm sao?
Ta đáp:
– Hoàng thượng là thiên tử, thần thiếp không dám thất lễ.
Ngài thu lại nụ cười:
– biết sao trẫm triệu đến không?
sao ư?
Quý phi là nhà tướng, Hoàng hậu là tiểu thế gia.
Năm xưa Hoàng thượng nhờ họ phò trợ giành được ngôi báu, đó để họ kiềm chế lẫn nhau gần hai mươi năm.
Nay quyền hành đã vững, binh quyền phương nằm trong tay phụ thân ta.
Hoàng thượng thở dài:
– Trẫm biết hầu một lòng trung thành. Hôm nay là muốn khuyên ông ấy…
Chưa kịp nói xong, ta đã dập thật sâu.
Trên đôi tay giơ cao, nhiều thêm một vật…
Hổ phù.
Hoàng thượng đồng t.ử khẽ rung động.
Ta chậm rãi cất lời:
– Thần thiếp hiểu rõ lo lắng trong lòng Hoàng thượng, mong dùng vật này đổi lấy một lời hứa từ ngài.
Ngài mím môi.
– Nghe đồn hầu yêu thương con gái , quả nhiên không sai.
rời cung, ta không để ai hay biết.
Ngoái nhìn lại hoàng thành từng giam cầm ta suốt gần hai mươi năm.
Ta nghĩ, điều khác biệt giữa ta họ là…
A cha A nương chưa từng bắt ta phải tranh đấu.
Nhớ lần nhập cung tuyển tú, A nương dặn:
– Con có biết bí quyết để sót trong hậu cung là gì không?
Ta ngơ ngác.
A nương thở dài:
– Là không được sủng, cũng không được có con. Ninh , con nhớ kỹ, A nương không cần con tranh sủng, không cần con chúng ta làm gì cả. Chúng ta mãi mãi là chỗ dựa vững chắc cho con.
Vừa xoay lên , rời khỏi hoàng thành.
Phía có bóng quen thuộc.
A , Vân Triết, Vân đều ở đó.
– Vãn nương nương, không có lương tâm, cũng không thèm nói với tụi con một tiếng!
A tức giận trách móc.
Vân thúc giục:
– Đừng chần chừ nữa, chạy mau! Bị phụ hoàng bắt lại tiêu đó! Coi chừng bị nhốt giống Nhị ca đấy!
– Đúng đó! Suýt nữa quên mất!!
A vỗ một cái rồi phóng chạy biến.
Nó sợ bị ràng buộc .
Vân lập tức phóng theo.
Vân Triết Nguyệt cưỡi không thạo, nhìn nhau một cái.
Nguyệt cười hì hì làm nũng:
– Vãn nương nương, chúng ta cứ cưỡi chậm thôi nha!-
– Được.
Ta mỉm cười.
Từ nay trời cao đất rộng, mặc bọn trẻ bay .
ta? Ta đã có thể thỏa mãn được ước mơ từ kiếp trước, trở thành một hiệp xông pha giang hồ. Dù bên cạnh hiệp này có cái đuôi nhỏ theo, ồn ào nào loạn. Nhưng như thế đã sao chứ? Chúng ta từ “Nhà trẻ Hoàng Gia” đã thăng cấp lên thành “Đội hiệp khách Hoàng gia” rồi.
đó, khi A đã có thể mở được chuỗi tửu lâu trải dài khắp nước, khi Vân đã trở thành Minh chủ võ lâm, bọn trẻ đã huy động nhân lực, tài lực, mở cho ta một biệt viện với mười cao thủ võ lâm cường tráng vạm vỡ, khôi ngô tuấn tú để… giải sầu.
-HẾT-