Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B3nbuvaN8
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta túm lấy tay áo hắn, lắc đầu, giọng nói cũng không khỏi buồn bã, đau lòng: “Nếu. có một ngày, ta bắt buộc phải rời khỏi đây, chàng phải làm sao bây giờ?”
Hắn có vẻ sửng sốt, ngây ngẩn cả người, nhưng cũng không hỏi tại sao ta lại nói như vậy, chỉ thuận theo lời của ta mà nói tiếp.
“Vậy ta sẽ đi tìm nàng. Bất kể nàng đi đến đâu, ta cũng sẽ đều đi tìm nàng.”
“Thanh Hòa, nếu nàng muốn quay về nơi tốt đẹp hơn nơi này, nơi vốn dĩ thuộc về nàng, ta cũng không bao giờ ngăn cản. Không cần bởi vì ta mà làm khó chính mình.”
Dường như hắn biết tất cả mọi thứ.
20
Thương Trì nói, hắn muốn chuẩn bị cưới ta.
“Đợi đến lúc đó, sau khi thay đổi thân phận, nàng chính là thê tử danh chính ngôn thuận của ta.”
Ta nhìn dáng vẻ vui sướng của hắn, nhịn không được muốn trêu chọc hắn, liền giả vờ không hài lòng.
Hắn vừa thấy sắc mặt của ta liền vô cùng hoảng hốt: “Nàng làm sao vậy? Có chỗ nào không vừa ý sao? Ta sẽ cho người đi sửa ngay.”
“Ta nghe nói các vương gia như chàng, ai nấy đều có vài nha đầu thông phòng gì đó, chàng có… Ôi, chàng gõ đầu ta làm gì?”
“Ta không có.” Lời ta còn chưa nói xong, hắn đã quyết đoán phủ nhận.
“Ta không tin, ngày đó ở trong thư phòng, chàng biểu hiện cũng không giống như là lần đầu.”
Sắc mặt hắn mấy lần chuyển từ xanh sang đỏ, mãi mời ngập ngừng nói một câu: “Ta học được.”
“Cái gì? Ta nghe không rõ.”
Hắn thật sự là rất bối rối, hít sâu một hơi rồi gằn từng chữ nói: “Ta xem rồi học theo xuân cung đồ.”
Màu đỏ trên mặt hắn lan sang đến trên mặt của ta, người này cũng thật là, như thế mà cũng nói ra được.
“Nương nương.”
“Ừm?”
“Ở chỗ ta còn có mấy quyển sách, hay là tối nay chúng ta thực hành thử xem?”
“Cút!” Tên khốn này thật không biết xấu hổ.
Đêm hôm đó, ta thật sự là lại chịu đựng không ít giày vò, eo và lưng mỏi đến tê dại.
21
“Ta sẽ ở cửa cung chờ nàng, nàng chỉ cần đi theo cung nhân là được.”
Thương Trì đã nói với ta không biết bao nhiêu lần những lời tương tự như thế này rồi. Ta nhịn không được cười chế giễu hắn: “Chàng trở nên cằn nhằn như vậy từ lúc nào thế?”
“Thanh Hòa, ta đã nói rồi, chuyện của nàng, ta cược không nổi.”
Tim ta như vừa bỏ lỡ một nhịp: “Được, ta sẽ đi tìm chàng, chờ ta.”
Ta nghĩ, hai chúng ta sắp thành thân rồi. Ta cũng chưa từng nghĩ mình sẽ trở về thế giới của mình đột ngột như vậy.
Trước khi chúng ta thành thân, trước khi ta muốn chạy ra khỏi bức tường cung về phía Thương Trì thì lửa lớn bùng lên. Khi tầm nhìn của ta mờ đi, ta cũng dần dần mất đi ý thức.
Từ đoạn này team sẽ đổi xưng hô của nữ chính với độc giả từ “ta” sang “tôi” nhé.
“Thanh Hòa, cậu không sao chứ?”
Tôi bị người ta đánh thức, trước mắt là màn hình máy tính quen thuộc và bài luận văn còn dang dở.
Bên ngoài trời vừa sáng, tôi cảm thấy dường như mình vừa trải qua một giấc mơ.
“Cậu cũng quá liều mạng rồi đấy, thức cả đêm như vậy à?”
“Sao thế, sao cậu lại khóc?”
Tôi ôm lấy eo bạn cùng phòng, nhịn không được khóc thành tiếng: “Tớ phải làm sao bây giờ. Thương Trì còn đang chờ tớ. Tớ còn chưa kịp nói lời tạm biệt với anh ấy.”
Tôi không nghe rõ những người xung quanh đang nói gì, bọn họ vây quanh an ủi tôi, nhưng tôi lại càng khóc to hơn. Tôi khóc đến nỗi không thở nổi, chỉ có thể cúi xuống hít một hơi thật sâu.
tôi đã quay trở về thế giới vốn nên thuộc về mình, nhưng đồng thời tôi cũng đánh mất đi người yêu tôi yêu ở thế giới kia.
Hắn cũng không phải là người có thể tâm sự, chia sẻ nỗi lòng với người khác, cũng không ai có đủ can đảm đi an ủi hắn. Tôi thậm chí cũng không biết, sau khi tôi rời đi, hắn sẽ rơi vào một giấc ngủ thật sâu hay là sẽ biến thành một người hoàn toàn mới.
Sau khi tôi rời đi, mọi chuyện đều không liên quan đến tôi nữa rồi, hắn chỉ có thể tự mình chịu đựng.
22
Tôi đã xem qua rất nhiều ghi chép lịch sử khác nhau nhưng không có một chút dấu vết nào về triều đại kia. Tất cả giống như một giấc mơ mà tôi tưởng tượng ra, không có một chút bóng dáng nào.
Đã hơn một lần tôi tự hỏi tại sao mình lại phải trải qua điều này.
Một năm sau khi tốt nghiệp, trong buổi họp lớp, bạn cùng phòng cười trêu ghẹo tôi:
“Thanh Hòa cậu còn nhớ không? Năm đó cậu vừa viết luận văn tốt nghiệp vừa khóc, khóc đến thảm thiết.”
“Đúng vậy, lúc ấy tớ còn bị dọa đến ngây người. Cậu liên tục gọi tên Thương Trì. Nếu không phải chúng ta thân thiết với nhau, tớ còn cho rằng cậu đang bị thất tình đấy.”
Tôi nghe các bạn mình nói vậy, cũng muốn cùng bọn học trêu chọc, đùa giỡn một phen nhưng lại không nặn ra được nụ cười nào.
“Này, các cậu nhìn xem, nam sinh kia cứ nhìn chúng ta chằm chằm kìa. Có phải cậu ta muốn xin Wechat không?”
“Cậu ta tới rồi kìa!”
“Đậu má, nhìn gần còn đẹp trai hơn!”
Tôi chống cằm xoay ly rượu trên tay, đang định uống hết thì có ai đó nắm lấy cổ tay tôi.
“Này.”
Tôi ngây ngẩn cả người.
Tên này và Thương Trì trông rất giống nhau.
“Có thể thêm Wechat không?”
Tôi lấy lại tinh thần, anh ấy không phải là Thương Trì của tôi, cho dù giống cũng không phải, Thương Trì không biết Wechat là cái gì.
“Không thể.”
“Nhưng mà món nợ của ta còn chưa trả xong đâu, Thái hậu nương nương.”
Hai tay tôi run rẩy. Tôi rưng rưng nước mắt nhìn anh ấy với vẻ không thể tin được.
“Ta đã nói rồi, ta sẽ tới tìm nàng.”
(–END–)