Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15.
màn đêm buông xuống.
Ta và sư đệ Phong Ngọc sắp hồi phục lại linh lực.
Một bóng người xuất hiện trước mặt ta, trong tay cô ấy cầm một cây Thiên Sơn .
Là sư muội của Tạ Vô Kỳ.
Ta nghi hoặc nhìn cô ấy: “Cô nương, có chuyện gì ?”
Cô ấy kéo tay ta, cảnh giác nhìn Phong Ngọc:
“Ta có chuyện muốn nói tẩu tẩu, tránh ra một chút.”
Ta ngơ ngác.
Tẩu tẩu nào?!
Cô ấy kéo ta sang một , dúi Thiên Sơn vào tay ta:
“Tẩu tẩu, tỷ cầm lấy mà đột phá bình cảnh đi.”
“Cái… cái gì tẩu tẩu?”
“Tỷ là thê tử của huynh ấy, tự nhiên là tẩu tẩu của muội rồi.”
“Tạ Vô Kỳ là huynh của muội?”
Cô ấy gật : “Đúng vậy ạ, muội tên là Tạ Niểu Niểu.”
Ta đưa lại cho Niểu Niểu:
“Nhưng là huynh của muội tìm cho muội mà.”
Cô ấy lắc :
“Huynh ấy biết muội sẽ mang đến cho tỷ mà. Huynh của muội tính tình rất ngược ngạo, làm gì cũng thích đi đường vòng, tỷ đừng giận huynh ấy nhé. Gần hai người đang cãi nhau ?”
Nói đến , cô ấy lườm Phong Ngọc một cái sắc lẻm:
“Chắc chắn là có kẻ gian tác quái!”
Phong Ngọc sờ sờ mũi.
Ta dòng sông tắc nghẽn trong lòng mình bỗng chốc được khơi thông.
Nhưng lại có gì không đúng.
Ta và Tạ Vô Kỳ thành đạo lữ từ nào?
Không phải là ta thèm muốn thân thể của hắn ?
Ta nhìn cây bị dúi vào tay mình:
“Niểu Niểu, ta và Tạ Vô Kỳ không phải đạo lữ, muội có thể gọi ta là tỷ tỷ.”
Mặt cô ấy đỏ bừng: “Vậy ạ, muội tưởng hai người…”
Rồi cô ấy lại lấy từ trong lòng ra một cái đưa cho ta:
“Lần trước sư huynh của muội đi lục tung cả đống rác của giới tu tiên, làm muội sợ hết hồn, thì ra là tìm lại cái .”
Ta nhìn , lặng lẽ cất vào trong lòng.
Ta len lén đi đến một góc.
trong đến giọng nói:
【 … lấy được rồi?】
【Ừm.】
【 từng nói, sau sẽ không bao giờ nói ta nữa.】
Ta đến hiểu lầm được giải tỏa, lại nhớ đến giác lâng lâng tu tăng vọt lúc trước, có chút ngượng ngùng nói:
【Ta rút lại lời .】
【…?】
【Ta không được rút lại ?】
【Được, nhưng mà…】
【Nhưng mà ?】
【 rất nhiều ngày không nói ta rồi.】
Thế là, đêm ta hét vào cả một đêm những lời yêu thích.
16.
Trở lại Linh Tông.
Sau hấp thụ , ta thành công đột phá Anh.
Ta lấy ra, khe khẽ gọi:
【Vô Kỳ, Vô Kỳ…】
【Ừm?】
【Ta đột phá Anh rồi.】
【Chúc mừng.】
【Đến động phủ của huynh ăn mừng được không?】
【…】
Trong ta lúc toàn là suy phải củng cố lại tu , bèn hét vào :
【Ta muốn khoảnh khắc như thế có thể ở huynh chia sẻ niềm vui mà.】
【Vô Kỳ, huynh không?】
【 không?】
kia khẽ ho một tiếng:
【…Được, ta đến đón .】
Ta nắm tay Tạ Vô Kỳ đi về phía động phủ của hắn.
Vành tai hắn hơi ửng đỏ:
“Đi nhanh như vậy làm gì?”
Ta nuốt nước bọt:
“Ta không đợi được nữa rồi.”
Nếu có thể củng cố tu ngay vừa đột phá, sau chắc chắn sẽ có lợi cho việc ta tiến giai Hóa Thần.
Hắn siết nhẹ tay ta: “Tương dài.”
Vừa bước vào động phủ, ta choàng tay qua cổ hắn, dùng khẽ cọ vào n.g.ự.c hắn, ta ngửi một mùi hương lạnh lẽo.
Ta lặng lẽ đặt tay dải lụa thắt ở eo hắn.
Hắn nhẹ nhàng giữ tay ta lại: “ nói trước đi.”
Ta sững người một lúc: “Nói gì cơ?”
Đôi môi dưới hơi lành lạnh của hắn lướt qua trán ta:
“Cái câu mà mỗi ngày đều nói ấy.”
Ta hiểu ý, vui vẻ nhìn hắn:
“Thích huynh, thích huynh, Vô Kỳ.”
Hắn buông tay đang giữ ta ra, trượt lòng bàn tay xuống eo ta, khẽ hỏi tai:
“ rất thích… như vậy?”
Người tu tiên nào mà không thích chứ.
Ta gật : “Gặp được huynh thật sự là một chuyện rất hạnh phúc!”
Nếu không thì ta đức hạnh gì mà có thể được Anh!
đến , ta càng ôm chặt eo hắn hơn.
Đôi mắt hắn nghiêm túc nhìn ta: “Ta cũng vậy.”
Y phục rơi lả tả.
…
Ta tu trong cơ thể hoàn toàn được củng cố.
Cảnh giới Anh, có thể ngự phi hành.
Tạ Vô Kỳ từng chút, từng chút một, vuốt ve mái tóc dài của ta:
“Không thể lúc nào cũng chạy đến được. Dù hai tông cũng là kẻ thù, lỡ như bị phát hiện, sẽ không tốt cho .”
Ta thỏa mãn sự thăng tiến của tu , thuận miệng ừ một tiếng:
“Nhưng ở Linh Tông ta cũng không có động phủ, không thể huynh qua tìm ta được.”
Hắn nhìn ta vẻ mong đợi:
“Có bao giờ đến việc rời khỏi tông môn, ra ngoài tu luyện không?”
Trong lòng ta thoáng qua một tia hoảng loạn.
Ta đến tông môn là tu hành cho tiện, đến tìm Tạ Vô Kỳ cũng là vì tu luyện.
bây giờ lại phải rời tông môn làm tán tu?
Hai việc không thể vẹn cả đôi đường ?
Tạ Vô Kỳ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:
“Vì tương của chúng ta, nếu bằng lòng, ta có thể rời khỏi Thiên Tông.”
Ta thật hoang đường, hắn là thủ tịch của Thiên Tông, tài tu luyện không biết có bao nhiêu, vậy mà giờ lại bằng lòng từ bỏ?
Tương của chúng ta… Ta và Tạ Vô Kỳ, là tương gì?
Những suy trong ta quấn vào nhau, một giác xa lạ dâng từ đáy lòng.
Cuộc đời , ngoài tu luyện ra, có tương gì nữa?
Ta rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay hắn:
“Vô Kỳ, ta về suy .”