Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Đêm đó người áo đen lại đột nhập tướng phủ.
Ngụy Trường Thanh không ở nhà, tạm thời Hoàng đế triệu vào cung.
Ta nằm trên .
Nghe thấy tiếng gió rất nhỏ từ cửa sổ truyền tới, tỉnh giấc.
Ta không lên tiếng.
Chỉ chớp mắt, người đó tới bên ta.
Thị nữ canh bên ta, bất tỉnh.
Trong bóng tối, mũi kiếm trên tay người áo đen đ.â.m vào chăn đệm trên đất .
Đó là vị trí đây Ngụy Trường Thanh nằm.
Thực ra ta cũng không nhìn rõ mắt hắn, bản năng cảm thấy lần cũng là hắn.
Ta trong đêm, gọi hắn một tiếng:
“Ca ca.”
Thực ra, từ hai năm nay Thẩm Úc Châu bắt đố kỵ ta, ta cùng hắn luôn cãi nhau.
Ta không gọi hắn như .
không hiểu sao, lúc chợt muốn gọi hắn một tiếng.
Có lẽ là vì hạ quyết tâm.
đêm nay, ta và nhà Thẩm, thực sự không quan hệ nữa.
tay cầm kiếm kia, đ.â.m vào khoảng không.
Lời ta vừa dứt, hắn đột ngây người.
Thoáng cái, người từ cửa sổ nhanh chóng rời .
Ta đứng dậy, xe ngựa suốt đêm trở về Thẩm phủ.
Đây là lần tiên ta về nhà khi xuất giá.
Thẩm Úc Châu không gặp ta, thị vệ nói hắn có việc ra khỏi thành.
Ta đợi ở ngoài cửa nói:
“Ngươi bảo hắn, nếu ta không gặp được hắn.
“Ta ra ngoài hoàng cung khóc lóc, nói thừa tướng ám sát phu ta.”
Thẩm Úc Châu đương không sợ, ta một đứa trẻ bảy tuổi khóc lóc, có người cho là thật.
hắn cùng là người muốn giữ thể diện, không thích mất mặt.
Ta đợi một lúc, hắn quả ra.
Trên người một chiếc áo dài màu trắng, phong thái nhã nhặn.
Không một dáng vẻ áo đen ám sát lúc .
Trong đáy mắt không một hoảng sợ.
Hắn vừa tới mặt ta, như thường lệ trách mắng ta:
“Hỗn loạn, cái gì ám sát phu ngươi?
“Ngụy Trường Thanh thực sự hỏng ngươi rồi, có biết vu cáo quan viên triều đình…”
Ta tới bên đá sân , nhìn hắn nói:
“Ca ca, ngươi lại .”
Thẩm Úc Châu đột im bặt, một lúc nhíu mày vẫn tới xuống.
Ta quá không gọi hắn một tiếng t.ử tế, nên hắn có khó chịu.
Đợi hắn xuống, ta đứng bên hắn, nhìn lên đỉnh hắn.
Đưa tay, từ trên hắn lấy xuống một chiếc lá phong vàng úa, đặt lên đá.
Mặt Thẩm Úc Châu, trong chớp mắt cứng đờ.
Ta cũng xuống, bình tĩnh nhìn hắn nói:
“Trong phủ Thẩm không có cây phong, trong sân phủ Tướng , lại trồng cây.”
Ta nắm lấy chiếc lá cây đó, đẩy tới mặt hắn nói:
“Lần ngươi cẩn thận một .”
13
Thẩm Úc Châu vốn là người chẳng thể hiện cảm xúc.
Lúc dung mạo cũng trắng bệch phần.
Một lúc , hắn mới lại mở miệng:
“Buổi trưa ta ra khỏi thành.
“Ồ, lúc đó phi ngựa qua núi, là ngang qua cây phong.”
Ta nhìn dáng vẻ muốn che đậy hắn nói:
“Ta lừa ngươi.
“Phủ tướng không có cây phong, chiếc lá là ta bảo người đ.á.n.h xe nhặt trên đường.”
Trong ánh mắt hắn kinh ngạc, ta lại nói:
“Buổi chiều, ngươi cũng không ra khỏi thành phải không.”
Buổi chiều ta gặp Thẩm Chiêu Vân và cha mẹ.
cố ý khoe khoang với ta.
Nói Thẩm Úc Châu cả buổi chiều, đều ở cùng trạng nguyên và một đám quan viên, việc triều chính.
Trên mặt Thẩm Úc Châu nổi lên tức giận, hắn bây giờ không thể chịu được nhất là người khác lừa gạt chế nhạo.
đêm nay ta đến, không phải tới cãi nhau với hắn.
Ta không nói nữa, bình tĩnh nhìn hắn.
Thẩm Úc Châu trong ánh mắt ta, trên mặt ý tức giận dần dần tan biến.
Hắn bây giờ là người cao cao tại thượng như .
Đối diện với ta giây lát, cũng có bất an mà quay sang hướng khác.
Ta vẫn không nhịn được, hỏi một câu:
“Sinh t.ử ta, thực sự không quan trọng như sao?”
Thẩm Úc Châu mãnh liệt lại nhìn về phía ta, nổi lên phần sốt ruột:
“Ta có chừng mực, không thương ngươi!”
Hắn muốn tự lừa dối mình.
Ta không kìm được nhắc nhở hắn:
“Mũi tên đêm tiên b.ắ.n về phía , lưỡi kiếm đ.â.m về phía ta.
“Là Ngụy Trường Thanh bất chấp tính mạng thay ta đỡ.”
Hắn với ta chưa từng quen biết, đêm động phòng mới gặp lần , lại là một tên võ phu ác danh truyền xa như .
Vốn là không ai ngờ tới, đêm đó hắn cứu ta như .
Càng không cần nói, nhiều lần.
Người áo đen đêm khuya lại tới, cũng là Ngụy Trường Thanh bảo vệ ta không ám sát.
Thẩm Úc Châu ánh mắt tránh né:
“Người ta cẩn thận, huống chi đó cũng… cũng chưa tổn thương tính mạng.”
Ta không nói gì nữa.
Cho dù tới lúc , trong lòng hình như cũng vẫn có một khó chịu.
Ta vốn cho rằng, hắn bây giờ dù để ý Thẩm Chiêu Vân nhiều hơn.
Ít nhất cũng không nỡ, lấy tính mạng ta đ.á.n.h cược.
năm , cha mẹ luôn thương Thẩm Chiêu Vân nhất.
Lúc cần ta, trên mặt thỉnh thoảng khen ta một câu tiểu phúc khí.
đồ Thẩm Chiêu Vân thích muốn, luôn không nỡ chia cho ta nửa phần.
Thẩm Úc Châu lúc đó không giống bọn .
Con hổ gỗ nhỏ duy nhất trên sạp hàng, bốn tuổi ta và Thẩm Chiêu Vân đều thích.
Cha mẹ muốn mua cho Thẩm Chiêu Vân, Thẩm Úc Châu cố chấp lấy lại cho ta nói:
“Tiểu muội nhỏ, phải thương nhiều hơn một .”
Ta bệnh sốt cao, cha mẹ dẫn Thẩm Chiêu Vân ra phố xem hoa đăng.
Thẩm Úc Châu thức suốt đêm bên ta, tự tay lau mặt cho ta.
Ta khóc nói cũng muốn xem hoa đăng.
Hắn bên ta, tự tay cho ta.
xong, trên hoa đăng viết chữ “A Phù bình an”.
Thẩm Úc Châu run rẩy, cuối cùng cũng tỏ ra áy náy:
“Là ta… suy nghĩ không chu toàn.
“ ta cũng nói rồi, tìm cách đón ngươi về.”
Ta nhìn hắn rất , rất mới lại mở miệng:
“Ca ca, là ta sai sao?”
14
Mặt Thẩm Úc Châu đột quay , trong đáy mắt dường như cũng nổi lên một tia sương.
tay hắn buông thõng bên hông, mu tay gân xanh nổi lên.