Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi còn ở khuê phòng, Hoàng hậu cô mẫu đã ca ngợi ta cùng tỷ tỷ quá mức dẫn đến việc cả hai bị Quốc Công phủ để ý.
Đại phu nhân vừa mắt tỷ tỷ, người được đồn đãi là tài nữ.
Nhưng kỳ thực tỷ tỷ một chữ bẻ đôi cũng không biết, chỉ ưa múa đao vung thương.
Nhị phu nhân lại vừa ý ta, kẻ luôn bị đồn là thanh nhã như cúc.
Thực tế, ta mê cờ bạc, thậm chí còn là chủ sở hữu của nửa số sòng bạc trong kinh thành.
Sau khi gả đi, tỷ muội chúng ta cố gồng mình diễn kịch.
Cho đến một ngày, vì có kẻ đến quấy rối sòng bạc của ta nên ta đã dùng tài bài bạc của mình đánh cho đám kia tan tác tơi bời.
Đối phương muốn động thủ, tỷ tỷ liền vung chưởng đập nát cái bàn.
Vở kịch lớn này vừa khéo bị phu quân của chúng ta bắt gặp.
Lão phu nhân ở Quốc Công phủ giận đến bật ngửa người, muốn tống cả hai chúng ta vào Phật đường để tu thân dưỡng tính.
Tỷ tỷ hỏi ta: “Bây giờ phải làm sao?”
Ta vác bọc hành lý: “Chạy thôi, không chạy ở lại tính thủ tiết chắc?”
1
Ta có một vị cô mẫu rất lợi hại, người chính là nữ nhân tôn quý nhất đương triều Đại Càn – đương kim Hoàng hậu.
Vì để củng cố địa vị của cô mẫu, phụ mẫu ta quanh năm chinh chiến ở bên ngoài, chưa từng kết bè kết phái.
Đương nhiên, đó cũng là để xóa bỏ nghi ngại của Hoàng thượng, dẫu sao lòng vua khó lường.
Chiến công hiển hách mà phụ mẫu ta lập được dần giúp vị thế của cô mẫu thêm vững chắc.
Đồng thời, ta và tỷ tỷ thân là tiểu thư phủ Tướng quân cũng rất ít khi được đoàn tụ với phụ mẫu.
Vì sao ư, bởi phụ mẫu chỉ có hai nữ nhi là ta và tỷ tỷ, giữ chúng ta lại kinh thành chỉ e cũng chỉ là giữ làm con tin mà thôi.
Để Hoàng thượng nắm được phụ mẫu, chúng ta đành an phận thủ thường, không dám gây chuyện phiền toái cho cô mẫu.
Hoàng hậu cô mẫu không có nhi nữ nên vô cùng cưng chiều ta cùng tỷ tỷ.
Sau này, cô mẫu hạ sinh một hoàng tử chính thống.
Lúc đó phụ mẫu vốn dĩ có thể hồi kinh, nhưng để đứa biểu đệ này có đủ vốn liếng sau này nên phụ mẫu đành tiếp tục chinh chiến ở biên ải.
Ta biết, cô mẫu áy náy với chúng ta vô cùng.
Ta và tỷ tỷ ở trong khuê phòng nhiều năm, cô mẫu nhìn tuổi chúng ta ngày một lớn nên sốt ruột, bà liền nghĩ cách để mau chóng gả chúng ta đi.
Thế là, tại yến tiệc thưởng hoa, cô mẫu bắt đầu ra sức tán tụng tài mạo của ta với tỷ tỷ.
“A Trà nhà ta tài hoa tuyệt diệu, từ nhỏ đã tinh thông Tứ Thư Ngũ Kinh, cầm kỳ thư họa môn nào cũng giỏi.”
“Năm năm tuổi đã bắt đầu học quản gia, nay nàng đã có thể tự tay lo toan việc bếp núc cả một phủ.”
“A Đường nhà ta tuy tài học kém A Trà một chút, nhưng tính tình lại nhu hòa.”
“Lễ nghĩa đối nhân xử thế nàng nắm rất vững, nhất là dáng vẻ nhỏ nhắn ấy, vừa nhìn đã khiến người ta xao xuyến.”
Sau yến tiệc thưởng hoa, khắp kinh thành đều hay tin hai tiểu thư nhà Phù Viễn Tướng quân là tấm gương quý nữ trong chốn kinh kỳ.
Trùng hợp là gần đây, Quốc Công phủ cũng đang chọn quý nữ vừa tuổi để định thân cho Đại công tử và Nhị công tử, việc này ở kinh cũng chẳng phải bí mật.
Nghe Hoàng hậu cô mẫu khen ngợi chúng ta, Đại phu nhân và Nhị phu nhân của phủ Quốc Công đều động tâm.
Kết quả, ta và tỷ tỷ cứ mơ mơ hồ hồ mà bị định hôn.
“Khương Trà, tỷ nói chúng ta sang phủ Quốc Công có bị lộ tẩy không, lỡ làm cô mẫu mất mặt thì sao bây giờ?”
Nhưng khi nhìn thấy tỷ tỷ vừa buông cây đại đao tám mươi cân xuống đất, ta lùi về sau hai bước.
Thấy tỷ tỷ tu ừng ực hai bát nước rồi mới thở ra:
“Còn biết làm sao nữa, chẳng lẽ kháng chỉ không tuân à? Cái mạng của cả nhà họ Khương đều trói lên người chúng ta.”
Ta lặng thinh.
“Nhỡ người ta phát hiện tỷ một chữ không biết, còn ta là bà chủ sòng bạc…”
Thì chúng ta có thể phải đối mặt nguy cơ bị hưu, đến lúc đó lại càng khiến cô mẫu thêm phiền toái.
Tỷ tỷ thấy ta lo lắng bèn vung tay lớn giọng:
“Lo gì chứ, mặt muội nhăn nhó như hoa cúc khô rồi kìa, nếu như lời ta nói, Hoàng thượng thật sự thấy chúng ta khi quân mà muốn giết chết chúng ta…”
“Nếu thành ra vậy thì biết làm sao?”
Tỷ tỷ trầm ngâm giây lát, ánh mắt kiên định: “Vậy thì ta đành chết.”
Ta hít ngược một hơi khí lạnh.
Quả nhiên ngoài việc múa đao vung thương thì đừng mong dựa vào tỷ tỷ để bày mưu tính kế.
May mà ta có điều tra Quốc Công phủ.
Đại công tử Bùi Hành Kiệm không có thiếp thất, tỷ tỷ gả qua không cần lo chuyện tranh đấu chốn hậu viện.
Còn ta gả cho Nhị công tử Bùi Ứng Thanh…
Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn thôi.
2
Đại phu nhân Quốc Công phủ ngày trẻ cũng là tài nữ nổi danh gần xa.
Nghe Hoàng hậu cô mẫu khen tỷ tỷ, phu nhân liền có cảm giác tri kỷ với tỷ tỷ.
Cũng may ta có chút của cải nên để không ít tranh chữ quý của danh gia vào đồ cưới của nàng.
Vì vậy hễ Đại phu nhân muốn gọi tỷ tỷ đến đàm đạo, tỷ tỷ sẽ mang theo tranh chữ và dâng lên.
Đại phu nhân say mê nghiên cứu thư họa bèn mải ngắm, chẳng còn rảnh để ý tới tỷ tỷ nữa.
Nhị phu nhân tin Phật, không thích ồn ào tranh đấu, cũng chúa ghét mấy chuyện ghen tuông.
Thế nên ta hàng ngày cứ bày ra bộ dạng thanh nhã như cúc.
Nhị phu nhân hỏi ta có hối hận khi gả vào Quốc Công phủ không.
Với thân phận của ta, nếu gả cho hoàng gia làm hoàng phi hay vương phi cũng không phải chuyện khó.
Ta nghĩ ngợi chốc lát rồi chân thành đáp:
“Bẩm mẫu thân, hài nhi cho rằng duyên phận là do trời ban, hạnh phúc là do bản thân nắm lấy.”