Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thấy chúng ta căng thẳng, vẻ mặt Bùi Ứng Thanh lộ chút bối rối.
Tỷ tỷ bị Bùi Hành Kiệm đưa sang một bên, Bùi Ứng Thanh hiếm khi nắm tay ta.
“Có ta ở đây, ta sẽ không để nàng bị nhốt trong Phật đường.”
Dưới ánh trăng, ta thấy vành tai chàng đỏ ửng như sắp rỉ máu.
“Hơn nữa, cũng sẽ chẳng để nàng phải thủ tiết.”
Giờ tới lượt ta xấu hổ, không ngờ lời ta với tỷ tỷ trong Phật đường đều bị nghe thấy.
Ta ôm bọc hành lý hỏi Bùi Ứng Thanh đêm nay chàng chờ ở đây là có ý gì.
Chàng hạ giọng:
“Ta… ta muốn học thuật cờ bạc của nàng.”
Ta tưởng tai mình nghe nhầm.
Vị nhị công tử phủ Quốc Công, người thanh cao khắp thiên hạ ấy lại muốn học thuật cờ bạc?
Nếu để lão phu nhân biết thì chẳng còn là chuyện nhốt vào Phật đường nữa đâu.
Ta lắc đầu lia lịa:
“Nếu chàng muốn hưu thê thì cứ nói thẳng, đừng quanh co như vậy.”
Bùi Ứng Thanh thở dài:
“Gần đây Đại Lý Tự gặp một vụ án.”
8
Dần dần ta mới biết vì sao Bùi Ứng Thanh đột nhiên muốn học “môn hạ cửu lưu” ấy.
Gần đây triều cục bất ổn, từ khi Hoàng hậu cô mẫu sinh Thái tử đệ đệ thì mấy hoàng tử lớn tuổi đều nổi dã tâm.
Bọn họ ngấm ngầm liên kết quan viên triều đình, đợi Thái tử còn thơ ấu sẽ cướp ngôi.
“Ý chàng là có kẻ dựa vào quan trong triều mà mở sòng bạc ở kinh thành để gom tiền, nuôi tư binh?”
Hiếm khi ta nghiêm túc hỏi một câu.
Bùi Ứng Thanh gật đầu.
Bùi Hành Kiệm tiếp lời:
“Không chỉ vậy, họ còn âm thầm bán quân nhu sang nước láng giềng.”
“Phụ mẫu ta đóng quân biên ải, vậy mà đám sâu mọt kinh thành không màng an nguy của tướng sĩ biên cương, còn dám làm mấy chuyện dơ bẩn này!”
“Nhưng hiện tại chúng ta không có chứng cớ chắc chắn, chỉ biết sòng bạc mới mở trong kinh là chỗ của bọn chúng.”
“Chúng dùng sổ sách cờ bạc để che giấu việc tuồn quân nhu.”
“Ta với Ứng Thanh đã truy suốt ba tháng nhưng không túm được đuôi chúng.
“Hễ chúng ta đến sòng thì chúng sẽ kịp thời xóa dấu vết sạch sẽ.”
Việc này quả nhiên nan giải, liên lụy rất sâu sắc.
Nếu ta không giúp, có lẽ ta cũng chẳng thoát liên can.
“Muốn ta với tỷ tỷ làm gì?”
Sau cuộc mật đàm đêm đó, ta và tỷ tỷ trở thành trợ thủ cho Bùi Hành Kiệm và Bùi Ứng Thanh.
Ngoài mặt không ai nhận ra ta và tỷ tỷ là nữ tử.
Hai chúng ta giả nam trang trà trộn vào sòng bạc kẻ địch.
Ban đầu, ta và tỷ tỷ chỉ chơi nhỏ, thắng ít bạc.
Đợi bọn chưởng quỹ quen mặt, ta mới bắt đầu nâng cược.
Từ một trăm lượng, lên một ngàn lượng, rồi một vạn lượng.
Mới đầu người trong sòng chỉ nghĩ ta ăn may nên chẳng bận tâm.
Đến khi ta thắng mười vạn lượng hoàng kim thì bọn chúng đã không thể ngó lơ.
Ta cất vàng chuẩn bị rời đi thì bị chưởng quỹ cản.
“Công tử, chủ nhân nhà ta muốn gặp người, mời đi.”
Chẳng có gì để thương lượng, tuy chưởng quỹ nói mời nhưng đám tùy tùng cạnh hắn đã rút đao.
Tỷ tỷ giận đến tím mặt nhìn bọn họ, nhưng nghĩ cho đại cục nên đành nén giận.
“Được, xin mời.”
Ta kéo tay tỷ tỷ:
“Đây là huynh đệ của ta, đi cùng được không?”
Thấy ta cười cợt, chưởng quỹ vẫn giữ vẻ lạnh tanh, hắn chỉ gật đầu, nở nụ cười giả lả:
“Tất nhiên.”
“Mời hai vị khách quý theo ta.”
Động tĩnh phía bên ta và tỷ tỷ đã thu hút đám thuộc hạ của Bùi Ứng Thanh.
Họ nhìn nhau ra hiệu xong thì quay về báo tin.
Ta và tỷ tỷ bị bịt mắt dắt đi quanh co lòng vòng, có vẻ đã tiến vào một mật thất.
9
“Chủ tử, người đã được đưa tới.”
Khi khăn bị gỡ xuống, ta thấy kẻ ngồi ghế chủ vị chính là Tiêu Thái phó, phụ thân của Thục phi đương triều.
Tiêu Thái phó xưa nay quan điểm không hợp với phụ mẫu ta.
Phụ mẫu ta đóng quân biên ải nhiều năm, một phần cũng do vị Thái phó này châm ngòi.
“Hai vị tiểu hữu, tay nghề cờ bạc khá đấy.”
Ta cân nhắc tốc độ Bùi Ứng Thanh đến tiếp ứng, chưa vội xé rách mặt mà chỉ giả bộ ngây ngô nhìn Thái phó, tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Tiểu nhân không biết lão bản của sòng bạc là Thái phó đại nhân, thật thất lễ.”
Vừa nói ta vừa định hành lễ.
Tỷ tỷ tuy không ưa nhưng cũng bắt chước ta hành lễ.