Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2.
Vào cung ba tháng, lần đầu tiên ta được gặp Hoàng thượng.
Chẳng giống hình tượng oai nghiêm râu ria điểm bạc trong mấy quyển thoại bản, Hoàng thượng ngoài đời thật còn trẻ trung hơn cả tưởng tượng. Nếu ta có học vấn như đại tỷ, hẳn đã có thể thốt ra vài câu kiểu như “thanh phong quang nguyệt”, hay “diễm ánh nhật nguyệt nhập hoài” gì đó để tán tụng. Tiếc là ta không học hành đến nơi đến chốn, chỉ có thể dâng lên một tiếng: “Cha chà!”
Ý là khen ngợi nhan sắc Hoàng thượng rất được lòng dân chúng.
Quý phi tỷ tỷ đẩy ta ra trước mặt Hoàng thượng, nịnh nọt chẳng chút che giấu:
“Đây là người mới vào cung, Hoàng thượng còn chưa ban vị phân đâu.”
Hoàng thượng chắc là đã quên mất ta rồi, nhìn ta một hồi lâu mới như chợt nhớ ra chuyện gì, chỉ ta hỏi do dự:
“Ngươi là… con gái nhà Triệu thị lang?”
Nghe vậy, ta lập tức nhăn mặt, mở miệng uể oải đáp:
“Thần thiếp là Giang Ninh, phụ thân là Võ Uy Tướng quân Giang Chính Hải.”
Hoàng thượng nghe xong mới “à” một tiếng, tỉnh ngộ rõ ràng.
Ta thấy thế thì lòng đau như cắt. Phụ thân ta còn mạnh miệng khoe rằng mình “rất có mặt mũi” trước Hoàng thượng cơ đấy, kết quả người ta căn bản không nhớ nổi đã nhận được một nữ nhi từ nhà họ Giang gửi vào cung.
Có lẽ để an ủi ta, dưới sự thúc giục mơ hồ của Quý phi tỷ tỷ, Hoàng thượng thưởng cho ta một bộ trâm ngọc, đầy đủ hoa lệ từ đầu đến chân, còn thuận tay phong luôn cho ta tước hiệu “Dung tần”.
Sắc chỉ vừa tuyên xong, ta và Quý phi tỷ tỷ lại dòm Hoàng thượng đầy hy vọng.
“Bệ hạ, còn nữa không?”
Hoàng thượng bị hỏi đến sững người, gãi đầu như thể không biết tiếp theo phải làm gì, ấp úng:
“Còn… còn cái gì?”
Quý phi vừa định mở lời, bỗng nhớ ra mình là người đứng đắn, không thể tham lam lộ liễu, thế là nhéo nhéo tay ta một cái, ý bảo: “Ngươi còn gì thì tranh thủ mà xin!”
Ta lập tức vui vẻ ngẩng đầu, hăng hái ra hiệu:
“Thần thiếp muốn có một đầu bếp! Là người nấu ăn ngon nhất trong cung ấy ạ!”
Quý phi tỷ tỷ gật gù hài lòng.
[ – .]
Hoàng thượng lúc này càng thêm kinh ngạc.
Có lẽ người chưa từng gặp ai tự tìm đến xin ban thưởng mà còn chỉ đích danh muốn gì.
Nhưng dù gì Hoàng thượng cũng là Hoàng thượng, nhanh chóng lấy lại phong độ, đôi mắt đẹp bỗng hiện lên một tia gian xảo – cứ như một con hồ ly giảo hoạt.
“Nhưng mà… theo quy củ trong cung, chỉ có phi vị chính tam phẩm trở lên mới được ban ngự trù.”
Người nhìn ta đầy ẩn ý, mỉm cười nói tiếp:
“Có điều… nếu Dung tần cố gắng một chút, không chừng có ngày sẽ phong phi.”
Ta vừa nghe mắt đã sáng rực như sao, chiến ý ngút trời!
Quý phi nhìn Hoàng thượng rồi lại nhìn ta, cuối cùng thở dài ôm trán:
“Bệ hạ, người lại chọc ghẹo A Ninh rồi.”
Hoàng thượng nghe xong cười to ha hả, trong khi ta vẫn còn mù mờ chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào.
Sau đó, có lẽ Hoàng thượng tìm được thú vui mới, bèn thường xuyên ghé cung Quý phi.
Đôi lúc người còn trêu chọc ta vài câu, nhưng mỗi lần đều mang theo điểm tâm ngon.
Chỉ tiếc đến tối là bị đuổi ra ngoài, đói cũng không được ăn khuya cùng.
Một hôm, ta nhịn không nổi nữa, lén quay lại cung Quý phi.
Ai ngờ vừa đến cửa thì bị cung nữ bên cạnh Quý phi là Cảnh Vinh chặn lại, không cho ta vào.
Ta bực mình ngồi chồm hổm trên bậc thềm, nhất quyết không chịu rời.
Trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Hoàng thượng chắc chắn đang ăn vụng gì ngon với Quý phi tỷ tỷ!
Chẳng qua vì ta địa vị thấp nên không cho tham gia.
Lửa ham muốn được sủng ái cháy hừng hực.
Nghĩ thế rồi ta thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, Hoàng thượng bước ra với vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn, vừa đi đến bậc thềm thì giật mình thấy ta ngồi đó như tượng đá.
Ta giận dỗi trừng mắt nhìn người một cái, sau đó chạy vào cung tìm Quý phi tỷ tỷ dỗi dỗi nũng nịu.
Quý phi biết chuyện cười đến nỗi suýt sặc trà, ngón tay trắng nõn chọc nhẹ trán ta, cưng chiều cảm thán:
“Ngươi đó… sao trong cung này lại có thêm một tiểu quái nhân như A Ninh chứ!”
New 2