Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nào ngờ cơ duyên lại quá bất ngờ, ta lại cứu được Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử vốn ít khi được xuất cung.
Ta suy nghĩ một chút, sai người lấy mấy món đồ dân gian để hắn giải trí.
Dù sao là một đứa trẻ.
Chẳng mấy chốc nó đã say mê không rời .
Trước khi về, nó thân mật nắm ta, nói hôm khác sẽ lại tới.
Ta đồng .
Có thể được một vị hoàng tử đặc biệt quý mến, ta mong không được.
Trước khi họ rời , ta đưa ít điểm tâm cho Tô công công mang theo.
Lúc trao hộp bánh, ta cũng lặng lẽ nhét vào ông ấy một lì xì thật lớn.
15
Thời gian trôi nhanh.
Chớp mắt đã nửa năm trôi qua.
Nửa năm này, nói bận thì cũng bận, nói rảnh cũng không rảnh.
Việc ăn mà phụ thân để lại do ta quản lý.
Nay quy mô lúc mở rộng, việc cần xử lý cũng nhiều hơn.
Nhưng ít cũng thoải mái hơn khi sống ở phủ Thái phó.
Khi ấy, ta vừa phải lo việc , vừa phải trông coi việc kinh doanh, thật sự mệt mỏi.
Đôi khi ta nghe được chút tin tức từ phủ Thái phó.
Từ Khanh quả nhiên đã cưới Trần Uyển Quân.
Hồi gây xôn xao một phen.
Bây giờ, trông họ mặt có vẻ đắc .
Nhưng chỉ là bề .
Nghe người hàng nói lại, phủ Thái phó gần đang tìm cách bán bớt gia nhân.
Chuyện ấy cũng hợp lý thôi.
Chỉ người chủ mới hiểu nuôi từng ấy người một năm ngốn nhiêu bạc.
Cả một tòa phủ lớn, chỉ riêng chi phí tu sửa bảo dưỡng đã là số không nhỏ.
Chỉ dựa vào bổng lộc của Từ Khanh, căn bản không đủ.
Lúc ta rời , cố tình chỉ để lại người hầu.
Chính là để bọn họ hiểu được, ta từng bỏ nhiêu.
Để họ không xem mọi thứ là điều đương nhiên.
Tuy rằng khi ta để lại cho họ một cái hố.
Nhưng đồng thời cũng chừa lại cho họ một đường.
Bán gia nhân, có thể thu lại được một khoản kha khá.
Lấy số bạc mua một căn nhỏ hơn, cộng thêm bổng lộc của Từ Khanh, cũng đủ sống.
Nhưng vấn đề là: bọn họ có cam lòng không?
Đã từng sống giàu sang phú quý, ai lại chịu quay về cuộc sống bình thường?
, Tam hoàng tử cũng giữ đúng lời hứa, thường xuyên .
Quan hệ giữa ta thằng bé ngày thân thiết.
Nó lúc quý mến ta.
Có lần nó mệt, ta dỗ cho nó ngủ.
Nó rúc đầu vào lòng ta, thì thầm nói:
“Dì Giang, người giống mẫu hậu, ngay cả mùi hương trên người cũng giống.”
Tim ta mềm nhũn.
Thấy nó, ta lại nhớ tới hai đứa của mình.
Khóe môi khẽ cong, ta tự giễu bản thân.
Tình cảm mẫu tử mà ta chưa từng cảm nhận từ chính ruột của mình, lại có thể cảm nhận được từ một đứa trẻ xa lạ.
Nghĩ vậy, ta lại thương yêu Tam hoàng tử hơn.
16
Nhanh chóng Thượng Nguyên.
Tam hoàng tử nhờ người truyền lời, sau khi yến tiệc cung kết thúc, nó sẽ tới.
ta dạo hội hoa đăng cùng nó.
Ta không nghĩ nhiều.
Cho người chuẩn bị sẵn vô số món ngon.
mua cả đống đồ trẻ .
Sợ nó bị lạnh, ta đích thân may một chiếc áo choàng nhỏ.
Lò sưởi cũng được hâm nóng từ sớm.
Chẳng sau, người giữ báo Tam hoàng tử đã .
Ta vội vàng đón.
Nhưng khi nhìn thấy người bước vào, chiếc lò sưởi ta suýt rơi xuống đất.
Hoàng thượng!
Ta vội vàng hành lễ.
Tam hoàng tử chạy nhanh tới, kéo ta đứng dậy, toe toét:
“Dì Giang, phụ hoàng nói hôm nay không bận, xem hoa đăng cùng chúng ta.”
Ban đầu ta vô cùng bất ngờ.
Nhưng nhanh liền bình tĩnh lại.
Bình thường ta đã quen tiếp khách, ứng xử không quá câu nệ.
Giờ đối mặt hoàng thượng cũng giữ được phong thái đoan trang, không hề thất lễ.
Hoàng thượng hòa nhã.
Thấy những thứ ta chuẩn bị cho Tam hoàng tử, ngài khẽ gật đầu tán thưởng.
“Khó trách Lân nhi lại thích khanh vậy, khanh quả là người có tâm.”
Ta khiêm tốn mỉm .
Hoàng thượng bỗng hỏi:
“Khánh có nguyện nghĩa mẫu của Lân nhi không?”
Ta sững người.
thức được là đại ân.
Nhưng mặt do dự nói:
“Thần phụ ơn hoàng ân, chỉ là xuất thân thương hộ, thân phận thấp kém, e rằng không xứng Tam hoàng tử.”
Hoàng thượng bật :
“Chuyện có gì khó? Trẫm sẽ hạ chỉ, phong khanh Vĩnh Quốc phu nhân, ban nhất phẩm cáo mệnh.”
Ta cố gắng kìm nén sự xúc động, cung kính nhận chỉ ơn.
Tam hoàng tử nhảy cẫng lên, chạy lại gần ta:
“Tốt quá rồi! Vậy sau này ta có mẫu thân rồi!”
Ta mỉm , xoa nhẹ đầu nó.
17
Hội hoa đăng đông người.
Hoàng thượng Tam hoàng tử đều ở , đương nhiên không thể chen chúc giữa đám đông.
Ta đề nghị Vọng Y .
Vọng Y là tửu của họ Giang.
Nằm đối diện phố tổ chức hội hoa đăng, có một gian phòng tuyệt đẹp để ngắm cảnh.
Gian phòng được ta cố giữ lại, không tiếp khách.
Trước kia, mỗi dịp Thượng Nguyên, hai đứa nhỏ Từ Khanh cũng đều vì không chen chúc đường.
Mọi sự sắp xếp đều vì sự an toàn của Tam hoàng tử hoàng thượng.
Hoàng thượng hài lòng đề nghị ấy.
Sau khi họ an tọa, ta xuống dưới sắp xếp cho tiểu nhị chuẩn bị một ít món đặc sản.
Cũng dặn kỹ rằng đang tiếp đón quý nhân, tuyệt đối không được để ai phiền.
Tiểu nhị vâng dạ.
Nhưng chưa ngồi , đã vang lên tiếng ồn ào.
Giọng nói lạnh nhạt của Từ Khanh pha chút tức giận:
“Gọi Giang Minh Sương , ta tự mình nói chuyện nàng!”