Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Xong rồi bôi thuốc mỡ.”
Đi đến cửa phòng tắm, anh còn quay lại nhắc thêm:
“Cố nhịn, đừng gãi.”
Anh vừa nói câu đó, tôi vừa nghiêng người cố với tay gãi mấy nốt mẩn đỏ .
Chuyện tôi mề đay này, đến cả mẹ tôi cũng không biết.
Đó là hồi ba mẹ vừa ly hôn, tôi chuyển vào nhà họ Chu.
Áp lực tinh thần quá lớn, ngủ không ngon, thế là mề đay bùng phát dữ dội.
đầu tiên phát bệnh cấp tính, chính Chu Ngôn Lễ tôi đi cấp cứu.
Về sau cũng tái phát vài lần, nhiều đến mức… ngay cả anh còn rành cách xử lý hơn cả tôi.
Anh giúp tôi xả nước ấm tắm, bôi thuốc mỡ, nấu cháo đậu đỏ dĩ.
Lo tôi nửa không nhịn mà gãi, nên anh cứ nắm tay tôi cả tôi ngủ yên.
13
Tắm xong, anh cầm thuốc mỡ bước vào phòng tắm.
Tôi quay về phía anh, trước gương.
Anh tay vén tóc tôi sang một bên, giống như mọi lần trước .
Đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng lướt qua từng tấc da sau tôi.
Cảm giác da chạm da khiến mọi ký ức ngủ quên đồng loạt ùa về.
Thuốc mỡ mát dịu dần thay thế đi cảm giác nóng rát trên .
Khi bôi đến giữa , anh dừng tay, dùng ngón tay móc nhẹ dây váy ngủ của tôi, quen thuộc kéo nó trượt xuống thêm chút nữa.
Tôi theo phản xạ giữ tay anh lại.
Anh ngước mắt, qua gương nhìn tôi, giọng trầm thấp:
“Phía dưới vẫn còn bôi đến.”
Tôi do dự một lúc, rồi từ từ xoay người, đối diện với anh.
Trong đôi mắt vốn luôn lạnh nhạt ấy, giờ lại chứa đầy dịu dàng.
Có lẽ do tác dụng của rượu, hoặc cũng có thể là vì màn vốn dễ phóng đại sự yếu đuối của con người.
Lý trí tôi bắt đầu sụp đổ.
Vì vậy, tôi kéo áo sơ mi của anh, kiễng chân hôn môi anh.
14
Anh hơi sững lại.
Một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Anh cúi mắt, dò xét ánh nhìn của tôi, như muốn từ đó tìm ra một chút dao động mong manh đó.
Tôi nắm lấy áo anh, hôn thêm lần nữa.
Còn mạnh mẽ cắn một cái môi anh.
Anh nhíu mày vì đau.
Ngay sau đó, tôi anh kéo mạnh vào lòng.
Anh cúi đầu, phản công chủ động, hôn tôi thật dữ dội.
Như ai đó bất ngờ châm một mồi lửa vào đống củi khô, ngọn lửa bùng , cháy đến “lách tách” vang dội.
Tôi ôm lấy anh, hơi thở cả hai đều trở nên nóng bỏng.
Nụ hôn của anh trượt từ môi tôi xuống cằm, rồi đến …
Khi tôi sắp nghẹt thở, anh bế tôi đặt bồn rửa mặt.
Rồi lại nghiêm túc nhìn sâu vào mắt tôi.
Tôi vô thức né tránh, cúi đầu cởi cúc áo sơ mi của anh.
Anh nhận ra điều khác thường, liền giữ chặt tay tôi.
“ ta nói chuyện đi.”
“Về chuyện một năm trước, về…”
“Tôi không muốn nói.”
Tôi cắt ngang lời anh, ngẩng đầu , cười đầy khinh miệt:
“Tôi sớm đã không còn tâm nữa rồi.”
15
Một năm trước, tôi vô tình nghe cuộc trò chuyện của anh với Kỷ Triết.
Kỷ Triết là anh em chí cốt của anh.
Tôi nghe thấy chính miệng Chu Ngôn Lễ nói, sở dĩ anh tốt với tôi như vậy, chỉ là dẫn tôi vào bẫy mà thôi.
Hóa ra anh sớm đã nhìn thấu tình cảm của tôi dành cho anh.
Hóa ra năm đó, khi anh vì tôi mà đánh nhau với đám lưu manh, bất chấp bỏ lỡ buổi họp đông quan trọng của nhà họ Chu, tất cả chi tiết khiến tôi cảm động ấy, chỉ là một phần trong kế hoạch tôi tự nguyện bước vào cạm bẫy anh giăng ra.
Vì thế, khi tôi lấy hết can đảm đề nghị:
“Hay là ta bắt đầu một mối quan hệ bình thường, như cặp đôi khác đi?”
Anh chỉ thản nhiên nói:
“Anh không muốn quan hệ giữa ta trở nên phức tạp.”
đó, tôi cha mẹ bắt , cũng chính là ngày mẹ tôi suýt sảy thai.
Bên ngoài phòng bệnh, tôi từng hy vọng anh có thể thẳng thắn với tôi.
Nhưng anh lại chẳng nói gì.
Tôi lừa anh rằng mình phải đi công tác Đôn.
Thực ra, lúc ấy tôi đã nhen nhóm định rời đi hoàn toàn.
Anh nói đợi tôi công tác về rồi ta sẽ nói chuyện rõ ràng.
Ha, nhưng dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì mà từng bước trong mối quan hệ này đều do anh kiểm soát?
Dựa vào cái gì mà anh lúc cũng ung dung, nắm trọn quyền chủ động?
Dựa vào cái gì mà chỉ khi anh muốn mở miệng thì nói?
Tôi thật sự đã quá chán ngấy cái mối quan hệ mất cân bằng này rồi.
Chán đến cực điểm.
16
“Không tâm?”
“ chính là lý do em bỏ đi không một lời từ biệt sao?”
Tôi dứt khoát đáp:
“Đúng.”
Anh im lặng.
“Vậy còn nụ hôn vừa rồi, tính là gì?”
Tôi bật cười lạnh lùng:
“Tính là gì ?”
“Trước khi hỏi tôi, anh không tự hỏi mình trước sao?”
“Anh lặn lội đến tận Đôn, là mang bao đến, là thuốc.”
“Ngay cả chuyện đầu tư triển lãm này, chắc cũng chẳng phải trùng hợp đúng không? cũng nằm trong tính toán của anh chứ gì?”
“Anh tất cả điều này vì cái gì?”
“Chẳng phải là chỉ như vừa rồi sao?”
“Bây giờ tôi thuận theo anh rồi, sao anh lại không vui nữa?”
“Dù sao hiện giờ tôi cũng đang độc thân, vậy thì cứ như trước kia.”
“Đừng ai tâm, mỗi người cần gì thì lấy nấy, thế ?”
17
Anh lặng thinh nghe tôi nói hết lời này.
Chắc chắn là tôi không còn tỉnh táo, bởi tôi lại nhìn thấy trong mắt anh thoáng qua nỗi đau hiếm thấy.
Anh mấp máy môi, dừng rất lâu cất tiếng, giọng khàn khàn:
“Trước là anh khốn nạn, đã nhiều chuyện khiến em tổn thương.”
“Nhưng đó, bên ngoài bệnh viện, anh đã nói đợi em về rồi ta sẽ nói chuyện rõ ràng.”
“Anh nghiêm túc mà.”
“Em biết không… anh bao giờ từng sợ hãi đến vậy…”
Anh cúi đầu, im lặng rất lâu.
“Sợ rằng mình sẽ mất em… mất hoàn toàn.”
họng tôi như chặn nghẹn, đau nhức.
Cảm giác xót xa không tên trào dâng tận đáy lòng.
Một lúc sau, tôi nén tất cả xuống, bình tĩnh nói:
“Nhưng tôi không còn cảm giác với anh nữa.”
Nghe vậy, anh chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đầy ắp đơn và đắng chát.
Tôi rút tay mình ra khỏi tay anh:
“Đã không gì thì anh đi đi.”
đó, sau khi anh rời đi, tôi bước vào bếp.
Trong nồi đất vẫn còn cháo đậu đỏ dĩ anh vừa nấu.
cảm xúc vừa đè nén phút chốc dội ngược trở lại.
Tôi yên một chỗ, nước mắt lặng lẽ rơi.
Cuối cùng, tôi ngồi sụp xuống, khóc đến nỗi không thể tự kiềm chế nữa.
18
Lần tiếp theo Chu Ngôn Lễ là tiệc sinh nhật của nhà thiết kế Celine.
Ngoài anh ra, còn có cả Kỷ Triết – Người bạn thân nhất của anh.
Anh ta sao cũng Đôn?
Qua một nhóm bạn, Chu Ngôn Lễ và Kỷ Triết đối diện tôi.
Kỷ Triết nhìn qua đám đông, cười với tôi, giơ ly chào.
cạnh tôi, nghiêng người sát tai tôi, khoảng cách thân mật như một cặp tình nhân.
Anh ấy hỏi:
“Bạn từ trong nước ?”
Từ sau triển lãm đó, một loạt hành động khác thường của , tôi không phải không nhận ra.
Đúng lúc tôi gật đầu, thì Kỷ Triết và Chu Ngôn Lễ đã bước tới.
“Lâu quá không , Lâm Kiều, càng ngày càng xinh ra đấy.”
Tôi mỉm cười gật đầu:
“Lâu rồi không .”
Tính cách của Kỷ Triết rất khác Chu Ngôn Lễ.
Đều là gương mặt đẹp trai nổi bật trong đám đông, nhưng anh ta lại cởi mở, vui vẻ, miệng ngọt, rất biết cách con gái vui.
Chu Ngôn Lễ cạnh anh ta, im lặng không nói.
Kỷ Triết cười, mắt nhìn sang :
“Vị này là? Bạn trai ?”
Tôi còn kịp trả lời, đã nhanh hơn một bước:
Anh ấy tay ra:
“Xin chào, gọi tôi là rồi.”
Kỷ Triết hứng thú liếc nhìn Chu Ngôn Lễ.
Anh quay mặt đi, ngửa đầu uống một ngụm rượu.
19
Tôi lấy cớ đi vệ sinh.
Khi bước ra, đúng lúc bắt Celine và mấy bạn đang trước gương dặm lại lớp trang điểm.
Một người bạn trêu:
“Ôi, vòng tay của Bvlgari ?”
“Anh đẹp trai tặng thế?”
“Không phải là anh chàng quen nọ đấy chứ? Có tình rồi nha.”
Celine cười , bộ trách móc:
“Có tình gì chứ, chỉ là mấy nay đi ăn với nhau hai bữa thôi.”
“ đó đi dạo trung tâm thương mại, anh ấy cứ khăng khăng đòi mua cho.”
bạn liền trêu:
“Ôi chao, quen mà đã đòi tặng quà đắt vậy rồi, bảo chỉ là bạn bè, ai mà tin nổi.”
“Bạn bè , hay là ‘bạn môi’ đấy~”
Celine không phủ nhận, chỉ cười , rồi quay sang khoác tay tôi:
“Lâm Kiều, tối nay rủ cả anh cậu với bạn anh ấy, kết thúc tiệc qua nhà tớ ngồi chơi nhé.”
“Tôi… lát nữa xong còn phải chút việc, mọi người cứ đi đi.”
“Thấy , còn bảo không có gì, đã rủ về nhà rồi kia kìa. đồ rõ rành rành.”
“Đúng đó, Lâm Kiều đừng đi với ấy, coi chừng ấy vì trai mà bỏ bạn luôn đấy!”
“Xì, nói gì vậy, mình là loại người đó sao!”
20
Trong lúc mọi người đang chơi trò chơi, Kỷ Triết bước đến bên cạnh tôi.
“Sao không tham gia với mọi người?”
“Ừ, chút nữa tôi qua.”
Sau vài câu xã giao, tôi hỏi:
“Anh sang Đôn công tác ?”
Anh nhún vai:
“Ừ, e là sau này phải thường xuyên qua .”
“Có hạng mục gì Đôn sao?”
Nghe vậy, anh quay sang nhìn tôi, lộ vẻ khó tin:
“Chẳng lẽ em còn biết gì ?”