Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Thiếp gượng cười, lấy cuốn sổ đưa tới trước mặt: “Mẫu thân bớt giận, là con dâu vô dụng, nhưng sổ sách ở đây, mẫu thân có thể tự kiểm tra, các khoản chi đều là thiết yếu, quả thật chẳng thể cắt giảm. Nếu nhất định phải giảm, chỉ e phải bán đám hạ nhân trong phủ, đỡ tốn tiền công.”

Bà bà giãy nảy: “Đâu được, con ta là quan triều đình, trong nhà làm sao không có người hầu?”

“Vậy thì những khoản khác đều là cơm gạo mắm muối, lại thêm thuốc thang cho phụ mẫu. Con có thể ăn ít đi chút, nhưng tiết kiệm cũng không bao nhiêu, chẳng lẽ lại cắt thuốc của người, hay đuổi bớt người hầu hạ người sao. Con nào dám.”

Thiếp vẫn cười, giọng ôn hòa.

Bà bà mím môi, bỗng đập tay xuống bàn, rồi lại khóc lóc:

“Ôi chao, con ta khổ sở, con ta thật khổ. Không còn cách nào thì ta đem cái vòng ngọc phỉ thúy tổ truyền của ta đi cầm cố vậy, đỡ cho con ta phải lo chuyện tiền nong.”

Đời trước, bà bà hễ mở miệng là nhắc đến chiếc vòng phỉ thúy tổ truyền ấy.

Bà luôn miệng nói đó là từ bà của bà bà truyền lại, chỉ dành cho con dâu nhà họ Chu.

Thế nhưng sau khi thiếp vào cửa, chẳng hề thấy bà đưa nó cho thiếp xem dù chỉ một lần.

Mỗi khi bà bà nhắc đến nó, hẳn sẽ nói nhà hết gạo, hay Chu Nguyên khó khăn, hoặc công công bà bà cần dưỡng thân phải tiêu pha, cứ lần nào cũng: “Ta cầm vòng ngọc tổ truyền vậy.”

Lần nào thiếp cũng hốt hoảng nhận lỗi:

“Mẫu thân đừng nói thế, đồ của mẫu thân sao có thể đem đi cầm, chuyện tiền bạc cứ để con nghĩ cách.”

Sau đó, thiếp hết lần này tới lần khác dốc hết sính lễ, thậm chí còn quay về nhà sinh mẫu đòi tiền, góp cho nhà bà.

Về sau chếc rồi mới hay bà bà sớm đã tặng chiếc vòng ấy cho người thiếp của Chu Nguyên – kẻ sinh con trai ở ngoài.

Lúc này, bà bà lại lôi nó ra.

Thiếp liền tỏ vẻ mừng rỡ: “Cũng được, chỉ mong chớ bị kẻ gian lừa, phụ thân con có một người bạn mở tiệm cầm đồ, chúng ta đến đó cầm, mẫu thân thấy sao?”

Bà bà sững sờ, rồi lại gào khóc: “Ôi chao, ta thật khổ, ngay cả bảo vật tổ truyền cũng giữ chẳng được, ta vô dụng quá.”

Thiếp dịu giọng khuyên: “Mẫu thân, phu quân mới vào quan trường, quả thật khắp nơi tốn kém, tình thế đành bất đắc dĩ. Nếu mẫu thân cầm chiếc vòng đổi bạc giúp chàng, mai sau phu quân công thành danh toại, tất sẽ mua cho mẫu thân vòng ngọc quý giá hơn.”

04

Bà bà khóc lóc ầm ĩ cả buổi sáng, thấy thiếp chẳng chịu lấy tiền sính lễ ra, đành hậm hực bỏ đi.

Đêm ấy, Chu Nguyên về nhà.

Thiếp vội buông bát đũa đứng dậy, lễ phép lại ôn hòa hỏi: “Phu quân đã dùng bữa chưa, có cần gọi hạ nhân dọn thêm vài món?”

Chu Nguyên kéo ghế ngồi một cách thô bạo, vang lên tiếng kêu lớn.

“Sao nàng nỡ để mẫu thân đi cầm chiếc vòng đó, nàng có biết nó là của tổ tiên truyền lại không, làm sao có thể vì chút bạc mà đem đi cầm. Mẫu thân vì chuyện ấy mà đổ bệnh rồi.”

Nếu thiếp nhớ không lầm, đời trước mọi người nhà chàng đều tin chiếc vòng ấy là chí bảo, chẳng ai cho phép mang đi cầm.

Cuối cùng họ lại ngấm ngầm tặng nó cho kẻ ngoài sinh con cho Chu Nguyên.

Còn thiếp vì lo chuyện chi tiêu, vì lo dâng tiền cho chàng mưu cầu thăng quan, vì lo phụng dưỡng công công bà bà, lo tang sự long trọng khi hai người khuất núi, thiếp chẳng nhớ bản thân đã mang bao nhiêu vật phẩm quý giá ra cầm cố.

Ngày thiếp về nhà chồng, mẫu thân cho hai chiếc vòng ngọc nước rất đẹp, phụ thân tặng một tượng Quan Âm bằng vàng ròng, thậm chí cả chậu san hô trân quý do ông bà tổ tiên để lại, nghe nói trưng trong nhà sẽ hưng vượng nhân đinh và sự nghiệp, thiếp cũng bị Chu Nguyên lừa lấy đi “cầm cố.”

Cả đống bạc thiếp lấy từ nhà mẹ đẻ hay gom góp, chẳng rõ cuối cùng biến mất chốn nào.

Sau khi thiếp chếc, tân nương kia vừa vào cửa không bao lâu, thiếp đã thấy lại những thứ đó.

Chậu san hô được đặt trong phòng tân nương, ả đeo đôi vòng của thiếp, quỳ trước tượng Quan Âm cầu xin gia đạo bình an.

“Ấy là mẫu thân thương chàng, sợ chàng bận lòng chuyện tiền nong, nên đòi đi cầm chiếc vòng đấy chứ.” – Thiếp vờ ấm ức: “Thiếp sợ bà lén mang đi cầm, có khi gặp kẻ lừa đảo, nên mới nghĩ nếu bà đã có lòng vì phu quân mà hy sinh bảo vật, chi bằng liên hệ tiệm cầm đồ quen biết, bán được giá tốt hơn. Đó chẳng phải chuyện tốt hay sao?”

“Bạch Sân Sân, sao nàng lại thành ra thế này?” – Chu Nguyên lại đập bàn.

“Thiếp làm sao?”

“Sao suốt ngày chỉ biết tiền tiền tiền, nàng tầm thường thô lậu quá.”

“Thiếp tầm thường, thiếp quê kệch, vậy phu quân cứ hòa ly với thiếp đi.”

Chu Nguyên kinh ngạc: “Hòa ly? Ta là quan, nàng là con nhà buôn, lấy được ta là phúc phận mấy đời của nàng, nàng dám đòi hòa ly ư?”

“Phu quân không ưng, chê thiếp thô lậu tầm thường, mẫu thân cũng chê thiếp không biết sẻ chia lo toan với phu quân, vậy ngoài hòa ly, thiếp thực chẳng còn cách nào.”

Thiếp vẫn điềm tĩnh, ngữ khí rành mạch, trầm ổn.

Chu Nguyên liên tiếp gào “Được, được, được,” rồi hất tung bàn ghế, phóng ra ngoài.

05

Chẳng mấy chốc, bên ngoài liền truyền tin đồn, nói đại tiểu thư nhà họ Bạch sau khi gả vào Chu gia thì chẳng biết điều, không lo nữ công gia chánh, chẳng phụng dưỡng công công bà bà, làm nhà cửa xào xáo.

Chuyện này chỉ cần nghĩ cũng biết là do công công bà bà của thiếp đi rêu rao.

Chu Nguyên cũng bặt tăm nhiều ngày, chẳng về.

Mẫu thân thiếp hẳn nghe thấy gì đó, song ngại không tiện hỏi thẳng, chỉ ghé thăm, dúi cho thiếp một chiếc hộp gấm, bảo:

“Chu Nguyên còn trẻ, lại làm quan, việc gì cũng cần thể diện, con đừng để nó túng quẫn về tiền bạc. Có cần thì về đây, nhà mình không thiếu chút bạc ấy.”

Thiếp không nhận, lặng lẽ trả lại: “Mẫu thân yên tâm, nữ nhi tự có cách, người đừng lo.”

Vài ngày sau đến vạn thọ tiết, ngày thiên hạ cùng mừng.

Sáng sớm thiếp đã dậy, đưa theo a hoàn hồi môn vào hiệu thuốc lớn nhất trong thành.

Hiệu thuốc tấp nập, bao người đợi bốc thuốc đứng chật sảnh.

Đêm nay lại có hội chùa, trên phố còn thêm vô số hàng quán sớm chiếm chỗ, người qua kẻ lại đông vui.

A hoàn sợ thiếp bị xô đẩy, cứ thủ thỉ oán: “Tiểu thư, chúng ta ra đây làm gì, chẳng lẽ người bệnh mà nô tỳ không biết? Nếu người bệnh, lão gia phu nhân ở nhà nuôi sẵn mấy lang trung, cần gì tiểu thư phải đích thân ra ngoài thế này.”

Thiếp nhoẻn cười bí ẩn: “Một lát nữa muội sẽ biết. Ta không vì bản thân.”

Đợi lâu lắm mới tới lượt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương