Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 2:
Tôi rụt rè mở mắt, lần đầu tiên tôi nhìn rõ khuôn anh :
Da trắng, ngũ quan đẹp trai thanh tú, nhìn hiền hiền dễ thương cực kỳ.
“Xin lỗi nha, thật ra anh không định hẹn em đến đâu … vì thường tới này Chủ luôn phải ra ngoài đi dạo… Chủ! Không được !”
Chủ vừa nhấc hai chân sau đặt đùi tôi , nghe quát thế liền cụp tai quay vòng vòng, kiểu mắc tè đến mức chịu nổi.
“Em cho anh mượn điện thoại chút được không ? Anh phải gọi thợ mở khóa…”
Tôi mở khóa điện thoại rồi đưa cho anh , anh dựa vào thông báo trên tường tìm số thợ mở khóa rồi ấn gọi.
“Hay là… xuống dưới lầu cho Chủ đi dạo trước nhỉ. Nhìn nhịn không nổi rồi kìa.”
Tôi chỉ tay vào con ch.ó lớn bên cạnh, trông gục ngã tới nơi.
Dù sao thợ mở khóa cũng phải nửa tiếng mới đến, nên ba đứa chúng tôi chen nhau thang máy đi xuống.
Nhìn Chủ ngồi bụi cỏ mà tè đến tận… năm phút, tôi phải cảm ơn vì lúc nãy không tè tôi .
Chúng tôi đứng nhìn con ch.ó đi vệ sinh, không khí ngượng ngùng.
Thời gãi đầu, mở đầu câu :
“Em tên gì?”
“Niệm .”
“ ở quán net…”
anh đỏ , định nhắc lại ký ức kinh hoàng .
“Đừng nhắc!”
Tôi bịt miệng anh lập tức.
“Thế… vừa rồi …”
anh lại đỏ hơn , theo phản xạ kéo nhẹ ống quần.
“Em… em chẳng gì !”
Tôi trả lời nhanh b.ắ.n súng.
“Ừ! Tốt!”
Chủ tiểu xong, tâm trạng vui vẻ, chạy vòng vòng quanh chúng tôi .
Bất ngờ lao sang một bên, kéo mạnh sợi dây.
Tôi bị giật bay về phía trước , nhào thẳng vào lòng Thời.
“Em không sao chứ?”
Tôi ngửi mùi sữa tắm trên anh , nhìn nghiêng gương đẹp trai ấy mà cảm choáng váng.
Nếu không tính anh xem m.ô.n.g tôi và tôi xem m.ô.n.g anh , thì đây đúng là một cuộc gặp gỡ lãng mạn…
“Xin lỗi … Cho hỏi đây phải tòa số 9 không ?”
Thợ mở khóa đến rất nhanh.
Tôi lập tức bật ra khỏi vòng tay anh , vỗ vỗ gương đang nóng bừng mình , cố gắng gạt những suy nghĩ lung tung đầu.
..
Thợ mở khóa tay nghề siêu đỉnh, biểu diễn cho tụi tôi xem một cú mở khóa 3 giây.
Mở xong, chú chìa mã QR thanh toán.
“Một trăm năm mươi, ai trả?”
Khóe miệng tôi run run vẫn quét trả tiền.
Ai bảo điện thoại anh ấy pin chưa sạc được chứ…
“Anh sạc xong sẽ chuyển lại cho em.”
Tạm biệt thợ mở khóa xong, anh mời tôi vào .
Tôi lưỡng lự vài giây rồi bước vào .
Không phải do ngại đâu … mà là do bụng tôi lại bắt đầu phản chủ rồi .
“Em… dùng vệ sinh một chút được không …”
Tôi ôm bụng, cố gắng nói cho rõ.
“Được chứ, ở phía kia .”
Lần này khóa bình thường, rất yên tâm mà ngồi xuống
Tôi thở phào nhẹ nhõm, bụng cứng đơ cuối cùng cũng mềm ra rồi …
vừa hít một … suýt tôi ngất tại chỗ.
May mà quạt thông gió ở sát tay, tôi bật lập tức.
Mười mấy phút sau , tôi vô cùng mãn nguyện mà đứng dậy, còn quay lại nhìn … thành quả lao động nãy .
Hớ! Cũng… bự á.
Tôi ấn xả :
Tạm biệt nha bé iu…
xả tới lần thứ ba rồi mà vẫn vô cùng uy nghiêm mà không rời đi .
Thậm chí còn bắt đầu dâng .
Tắc bồn cầu rồi !!!????
“Niệm ? Bồn cầu bị hỏng hả em?”
Giọng anh vang ngoài .
Đầu tôi lúc này nổ tung luôn.
Ban nãy bị anh nhìn m.ô.n.g tôi .
tôi lại làm nghẽn bồn cầu anh .
Nếu đúng theo kịch bản thì khi nữ chính gặp nam chính thì là ôm, hôn, bế công chúa…
Vậy mà còn tôi thì phân, mông, , mùi!!!
Tôi không nhịn được mà ngồi xổm xuống đất khóc luôn.
“Niệm , em sao vậy ?”
tràn ra rồi , tôi lau mắt, mở hé , chen chui ra và… đóng lại .
“Anh phải thề với em! Em đi gọi tới… Anh tuyệt đối không được bước vào này !”
Giọng tôi còn nức nở, không dám nhìn thẳng vào anh .
“Hả?”
Anh ngơ, rồi hiểu ra gì , ngoan ngoãn gật đầu.
“Được.”
“Anh thề đi !”
Tôi đứng chặn , không nhúc nhích.
“Anh thề. Anh sẽ không vào .”
Thời giơ ba ngón tay , nghiêm túc đang tuyên thệ trước tòa.
Tôi bước ra hành lang, vừa đi vừa quay đầu nhìn lại , rồi sau tìm số thợ thông bồn cầu được dán trên tường mà gọi.
Gửi địa chỉ xong chỉ còn biết … chờ đợi tuyệt vọng.
Tôi liếc đồng hồ đã gần 10 tối.
Thật sự là muốn khóc luôn rồi .
Ai lại đi làm tắc bồn cầu ta giữa đêm thế này chứ???
À đúng rồi , là tôi .
Tôi xấu hổ đứng trước vệ sinh, cạy ngón tay liên tục vì ngượng.
“Em… hay là ra sofa ngồi tạm nhé?”
Thời cũng ngượng không kém, vừa gãi đầu vừa lấy mấy gói snacks mời tôi ăn.
đầu tôi toàn là hình ảnh thứ không rõ hình thù còn trấn trụ bồn cầu kìa…
Tôi thật sự không muốn ăn gì cả.
Trừ những tiết toán ra , tôi chưa bao thời gian trôi chậm đến vậy .
Cuối cùng, thợ thông bồn cầu đến, ôi vị cứu tinh đời tôi tới rồi ư!
khi vị cứu tinh tôi vừa bước vào anh ta đã hét to:
“Trời đất ơi!!! này đúng là… hàng khủng!”
Tôi tan vỡ thêm một lần … tôi thật sự gục ngã rồi …
Anh thợ còn quay qua nói với Thời:
“Bạn gái cậu vẻ vấn đề về đường ruột rồi , con hàng cỡ này chắc táo bón lâu lắm rồi .”
“Nhớ phải dẫn đi chữa trị !”
Thông tắc bồn cầu tổng cộng 200 tệ, này do Thời trả.
Tính ra … tôi nợ anh 50 tệ.
“Để em chuyển lại nhé…”
Tôi giả vờ bình tĩnh rút điện thoại, tay thì run run đưa mã QR đến trước anh .
“Không cần đâu , bồn cầu anh đúng là vấn đề thật.”
Thời xua tay an ủi tôi .
“Muộn rồi , để anh đưa em về nhé? Ý là anh … không phải đuổi em đâu … chỉ là con gái đi về một mình không an toàn .”
“Không cần đâu ! Em… tự về được . Cảm ơn anh .”