Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
trai mới bị tôi cưa đổ đã vội vàng luật trên mạng xã hội.
han cách chia chác tài sản riêng của tôi khi cưới.
Còn bảo tôi là “gái não tàn”, phải để anh ta dạy cho một bài học, nếm trải sự đời.
Cười c.h.ế.t mất , ngu xuẩn thì gặp nhiều rồi, mà ai ngu xuẩn mức này.
Sao anh ta không thử tìm hiểu xem tài sản hôn nhân của tôi từ đâu mà ra chứ?
01.
Tôi thư thái tựa lưng vào ghế sofa, nhâm nhi trà sữa, lướt điện thoại xem video.
Đột nhiên, tôi nghe giọng nói quen thuộc trong của một vị luật hôn nhân nổi tiếng.
“Luật Đường, chào luật , tôi có một vấn đề pháp lý tư vấn, gái mới quen của tôi có căn cao cấp ở khu đô thị mới, tôi phải thế nào để biến tài sản riêng của ta thành tài sản chung sau khi hôn?”
Bình luận bên dưới lập tức dậy sóng.
“Câu mà âm binh vậy? Không chỉ ăn bám mà còn ăn sạch sành sanh à?” — từ “Vui vẻ là chính”
“Anh ơi, cái bàn tính của cậu, ở tận nước Mỹ này tôi cũng nghe tiếng rồi đấy.” — từ “A Dân hóng chuyện”
“Nhà nào có gái thì vào mà xem này, đàn ông nước mình cơ bản là cái dạng này , sau này gái tìm người phải mở to mắt ra nhé.” — từ “Lo kiếm sống rồi mới lo đương”
Người kia lại nghênh ngang đáp: “Tôi chịu để mắt tới ta là phúc phận của ta rồi, lại, cái loại gái đương mù quáng này phải để tôi dạy dỗ lại mới , tôi cho ta học một khóa, ta trả chút học phí thì có sao?”
Vì là cuộc gọi thoại nên không nhìn mặt đối phương, nhưng cái giọng nói trầm ấm đầy từ tính và ngữ điệu kiêu ngạo đó, rõ ràng là giống hệt thần Vu Hữu mà tôi mới cưa đổ.
Hơn nữa, lý do anh ta đồng ý hẹn hò tôi, chính là vì “vô tình” phát hiện ra tôi rơi quyển sổ đỏ từ trong túi xách, địa chỉ lại chính là khu đô thị mới mà nãy anh ta nhắc trong !
Mà khu đô thị mới thì có bao nhiêu căn cao cấp đâu chứ, cái vỏ bọc này rớt lộ liễu quá rồi đấy?
Luật hắng giọng, thản nhiên nói: “Anh đẹp trai à, tôi khuyên anh trong tình và hôn nhân nên thành thật một chút, bớt giả dối đi thì hơn, ở tôi chỉ phân tích các vấn đề pháp lý liên quan hôn nhân , không phải để anh lợi dụng sơ hở để mưu cầu lợi ích bất hợp pháp. Theo quy định của pháp luật, tài sản hôn nhân có thể chuyển thành tài sản chung sau hôn nhân trong những trường hợp sau…”
Đối phương nghe xong thì hừ lạnh một tiếng: “Cứ tưởng luật giỏi giang lắm, hóa ra cũng chỉ có thế , chiêu này tôi biết cả rồi, không cần luật phải nhọc lòng, tôi đã biết phải thế nào rồi.”
Nói xong, anh ta tặng một quả tên lửa, rồi ngắt nối luôn.
Cộng đồng mạng trong bắt đầu xôn xao.
“Không phải nói là một câu phải tặng du thuyền sao? là cái ? Giảm giá ba mươi phần trăm à?” — từ “Kẹo bông gòn”
“Chắc anh ta không cái mình , lỗ vốn rồi đấy.” — từ “Linh Linh Tuyệt Vời”
“Ha ha, không chỉ là tra , mà còn là keo kiệt nữa, đúng là mở mang tầm mắt.” — từ “Đấm cho bay màu bọn trai đểu”
“Trời ơi, phải sao để báo cho gái của anh ta biết , đáng sợ quá…” — từ “Vivian”
“Đề bài: Luật Đường nhắc ba cách để biến tài sản hôn nhân thành tài sản sau hôn nhân, và tra cho rằng mình đã học hết, : Tra sẽ áp dụng cách nào?” — từ “Vũ trụ trí tuệ”
“Tôi ấy mà, nồi nào úp vung nấy, loại gái ngu ngốc như vậy thì nên bị tra trói chặt vào nhau, 99 điểm!” — từ “Bay cao”
“Này, người ở trên kia, cái kiểu ‘người bị hại đáng tội’ của là sao hả? Tôi cũng chẳng đẹp đâu!” — từ “Tròn Tròn Tròn”
Tôi hắt hơi một cái, xoa xoa mũi, thoát khỏi , bấm số gọi một cuộc điện thoại: “Alo, chị , sự việc có vẻ tiến triển hơi nhanh rồi, ta phải chuẩn bị sớm …”
02.
Hôm sau, Vu Hữu lại chủ động hẹn tôi ra ngoài ăn tối, nói là tạo bất ngờ cho tôi.
hay, tôi cũng có một “bất ngờ” dành tặng cho anh ta.
nhà hàng kiểu Âu mà anh ta đã đặt chỗ, đồ ăn còn kịp mang ra thì anh ta đã lôi từ dưới gầm bàn ra một chiếc hộp nhỏ, “tách” một tiếng mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương cỡ ba mươi ly.
Tôi liếc nhìn viên kim cương nhỏ xíu gắn trên nhẫn, còn to bằng viên đá lấp lánh trên móng tay mới của tôi.
Anh ta rưng rưng nước mắt, chân thành thổ lộ: “Mộc Mộc, vợ anh nhé?”
Tôi giả bộ bụm miệng, ngạc nhiên : “ ta mới hẹn hò tuần mà, có phải là nhanh quá không, lại, chẳng phải anh nói là không có cảm giác em sao?”
Anh ta trách liếc tôi một cái: “Ngốc ạ, anh cứ nghĩ em chỉ để ý vẻ ngoài của anh, nên anh thử lòng em mà…”
Trong lòng tôi thầm chế nhạo: “Thứ mà anh có thể khiến người khác để ý đúng là chỉ còn mỗi cái mặt này .”
Im lặng một lúc, tôi giả vờ ngập ngừng: “ ta còn gặp mặt phụ huynh nữa, bây giờ đã cầu hôn có phải là hơi sớm không?”
Anh ta chắc nịch nói: “Chỉ cần em đồng ý gả cho anh, chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ .”
Gương mặt tôi ửng hồng: “Anh đối em thật , em đương nhiên là đồng ý rồi, nhưng mà…”
Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của tôi.
“Vậy thì quyết định vậy nhé, anh đã nghĩ kỹ rồi, sau này hôn ta sẽ ở căn cao cấp của em, ta ở một căn, mẹ anh và em gái anh ở một căn, còn lại thì cho thuê…” Anh ta nhìn tôi đầy ngọt ngào.
Tôi lộ vẻ khó xử: “Anh nói mới nhớ, căn ở khu đô thị mới đó, chị em khuyên em nên rao bán trên mạng rồi.”
“Vậy thì quá! Mẹ anh còn cứ lải nhải nói có phải là em không tin tưởng bọn anh không, dù sao thì đó cũng là tài sản hôn nhân của em, có liên quan anh đâu…”
Anh ta nói ra khỏi miệng đã vội vàng chữa cháy: “Ý anh là, thị trường bất động sản bây giờ ảm đạm lắm, bán đi cũng , sau này ta hôn rồi mua căn lớn hơn.”
“Thật ra mà nói, căn cao cấp của em vị trí cũng không đẹp lắm, tuy là ở ngay cạnh công ty anh, nhưng lại cách chỗ của em cả tiếng lái xe cơ đấy! Sau này ta hẹn hò cũng bất tiện nữa!”
“Ừ, sau này em ở đâu, ta sẽ mua nhà ở đó. Em là cưng của bố mẹ, bố mẹ đã nói rồi, em hôn cũng không cần nhà trai phải sính lễ , chỉ cần đối xử em là .” Tôi e thẹn đáp lời.
Đúng lúc tôi đang chìm đắm trong những mộng tưởng đẹp về cuộc sống tương lai, thì một gái mặc đồ thể thao, đeo khẩu trang đen ở bàn bên cạnh chạy lại, hất thẳng cốc nước đá vào mặt Vu Hữu, giận dữ quát: “Đồ tra ! Anh lừa tôi còn đủ hả, lại còn ở lừa người khác nữa à?”