Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Anh ta chỉ đang lợi dụng sự tự ti của tôi, sau đó giả vờ chân thành để dễ dàng lừa gạt một cô gái tin tưởng.

Tôi giữ nguyên vẻ lạnh lùng, chậm rãi : “Tạ Minh Lãng, tôi đã suy kỹ rồi. Chúng ta không hợp nhau, không thích hợp để kết hôn.”

Gương anh ta lộ rõ sự hoảng hốt: “Thiến Thiến, sao em vậy?”

Lúc này, vội vã chạy theo ra ngoài. 

Khuôn thô ráp và nhăn nheo của bà ta phủ đầy nếp nhăn sâu hoắm, thân hình béo ục ịch run lên theo từng hơi thở gấp gáp chạy vội: “Con gái à, người nhà quê chúng ta thô lỗ. có không vừa ý con đừng để trong nhé. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy con, đã quý con thật và thật sự mong con trở thành con dâu .”

Tiếp đó, bà ta lục lọi trong người lấy ra một túi vải nhỏ cũ kỹ, bên trong là vài tờ tiền đỏ đã cũ nhàu mép hơi quăn : “Đây là tiền dành dụm đời lụng vất vả trên ruộng đồng, chuẩn bị để cưới vợ cho thằng Minh Lãng. Con cầm lấy đi, sau này thành phố mua nhà tổ ấm nhé.”

Trước đây, chính sự chân chất này của đã tôi cảm động. Tôi từng rằng bà ấy thật đối xử tốt với tôi, vừa gặp đã sẵn sàng dốc hết toàn bộ gia sản.

Nhưng bây giờ, nhìn vào tiền vỏn vẹn mươi ngàn trên tay bà ta tôi suýt bật . tiền này tuy ít, nhưng thực sự là một nước cờ cao tay một người phụ nữ thôn quê ra đấy.

Ban đầu, nó chỉ là tiền sính lễ. Nhưng sau đó, nó đã biến thành một phần trong khoản tiền đặt cọc mua nhà. Khoản đặt cọc 10 triệu đó là tiền tôi bỏ ra, nhưng tiền mươi ngàn này trên sổ đỏ tên tôi lẫn Tạ Minh Lãng.

Sau này, tiền trả góp toàn bộ đều là tôi gánh, nhưng căn nhà vẫn được tính là tài sản chung của vợ chồng. Một người đúng là bẩm sinh đã có đầu óc tính toán hơn người, lúc nào khéo léo giành phần lợi mình.

Tôi từ chối khéo: “Không cần đâu ạ.”

Nhưng bà ta bất ngờ túm chặt lấy tay tôi, lực siết vô cùng mạnh khiến tôi đau nhói. 

Giọng bà ta gấp gáp, pha đặc chất giọng quê mùa: “Có con khinh thường mẹ con chúng tôi không?”

Càng giãy giụa thì bà ta càng siết chặt. Tôi nhận ra đây là địa bàn của họ, tôi không thể hành động lỗ mãng được.

vậy, tôi dịu giọng : “Không vậy đâu, ạ. Đây là tiền vất vả đời dành dụm được, sao có thể vừa gặp con đã đưa hết thế chứ? Con thực sự không dám nhận!”

Nghe vậy, vẫn cố nhét túi tiền vào tay tôi: “ con nhận được là nhận được!”

Tôi vờ miễn cưỡng suy , rồi khẽ : “Hay thế này đi, cứ giữ . Đợi khi anh Minh Lãng chính thức nhà con dạm hỏi thì hãy đưa cho mẹ con, vậy đúng phong tục chứ ạ!”

Vừa nghe thấy tôi vậy, bà ta sáng lên vui vẻ cất túi tiền vào .

Tạ Minh Lãng tươi nắm lấy tay tôi dịu dàng cưng nựng, còn nghịch ngợm véo nhẹ mũi tôi: “Bảo bối của anh không giận nữa rồi đúng không?”

người họ kẹp tôi ở giữa, một trái một kéo tôi căn nhà đất nhỏ.

6.

Đêm xuống, sau khi rửa xong tôi chậm rãi bưng chậu nước trở phòng. Vừa chạm tay vào cánh cửa gỗ, cảm có đó bất thường khiến tôi vô thức nghiêng người nhìn qua khe cửa.

Bên trong phòng, đang nhét mấy chiếc bao cao su vào tay Tạ Minh Lãng, thì thầm đầy âm mưu: “Con yên tâm đi, mấy cái này mẹ đã chọc thủng hết rồi. Để con bé mang thai con của con, lúc đó nó có muốn chạy không thoát được!”

Tôi đứng ngoài cửa, nghe những lời đó người sững sờ.

Kiếp trước, chính trong lần quê này tôi đã mang thai. có bầu ngoài ý muốn nên không lâu sau Tạ Minh Lãng đã nhà tôi cầu hôn, mẹ tôi dù không hài nhưng đứa nhỏ nên bà đành nhẫn nhịn chấp nhận.

Khi đó, tôi chẳng hề nghi ngờ .

Mãi hôm nay tôi hiểu ra rằng, tất đều đã nằm trong sự tính toán của họ từ trước!

Tôi cố ý đạp mạnh chân xuống nền đất tạo ra tiếng bước chân rõ rệt, rồi đẩy cửa bước vào. và Tạ Minh Lãng bị bắt quả tang, giật mình tách ra.

Tạ Minh Lãng mỉm , kéo tôi bước vào trong. Căn phòng đơn sơ với bốn bức tường dán đầy báo cũ, nền nhà chỉ là lớp đất trơ trọi. Chiếc giường gỗ cũ kỹ trông vô cùng ọp ẹp, tôi vừa ngồi xuống đã nghe tiếng kẽo kẹt vang lên.

Tạ Minh Lãng cúi người định hôn tôi, nhưng tôi nhanh tay đẩy anh ta ra: “Minh Lãng, hôm nay đi đường xa mệt quá! Em chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.”

Anh ta giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi, đầy ẩn ý: “Vận động một chút sẽ giúp ngủ ngon hơn đấy, thế thực sự nghỉ ngơi.”

Tôi cảm thấy ghê tởm, bụng quặn lên suýt nữa nôn ra.

Thấy tôi ôm bụng khó chịu, anh ta hoảng hốt vỗ nhẹ lưng tôi: “Em sao thế?”

Tôi dứt khoát thuận nước đẩy thuyền: “Có lẽ em không quen nước ở đây, để em nghỉ ngơi chút đã.”

Thấy không thể ép buộc anh ta đành miễn cưỡng gật đầu, định nằm xuống cạnh tôi.

Tôi đẩy anh ta ra: “Cái giường này sắp sập nơi rồi, anh còn đòi nằm người à?!”

Anh ta bày ra vẻ vô tội cún con: “Thiến Thiến, sao hôm nay em lạ thế? Có nhà anh rồi thấy hối hận không?”

Tôi vờ bực bội: “ có chuyện đó, em thực sự không khỏe. Anh có để em nghỉ ngơi không đây?”

Cuối cùng, anh ta không thể khác đành rời khỏi phòng.

Tôi siết chặt nắm tay.

Ngày mai, tôi nhất định cách rời khỏi ngôi làng này. Ở đây thêm một ngày, tôi càng thêm nguy hiểm.

7.

Sáng sớm hôm sau, tôi vừa đẩy cánh cổng sân ra thì thấy một người phụ nữ đang lom lom rình mò sát bức tường.

Tùy chỉnh
Danh sách chương