Ở kiếp trước, vì không chấp nhận chuyện chồng đưa vợ của chiến hữu đã hy sinh về nhà, tôi đã khóc lóc om sòm, vùng vằng ầm ĩ, cuối cùng cũng thành công giành được cái danh “mụ chanh chua”.
Dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ mà không ai dám động đến tôi, nhưng lại khiến mẹ chồng tức đến phát bệnh mà qua đời.
Không chịu nổi nữa, cuối cùng, Cố Thanh đưa ra đề nghị ly hôn.
Cảm thấy bị bẽ mặt đến tột cùng, tôi không dây dưa gì thêm, chỉ lạnh lùng tát anh ta một cái rồi nói:
“Ly thì ly! Anh nghĩ tôi thèm khát anh chắc? Nghe đây Cố Thanh, nếu không có ba tôi chống lưng, anh nghĩ mình có ngày hôm nay à? Anh chẳng qua chỉ là con chó được nhà tôi nuôi thôi!”
Sau đó, chính sách thay đổi, cha tôi bị điều đi nông thôn.
Tôi cũng không còn là tiểu thư nhà thủ trưởng được người người kính nể nữa.
Đi đến đâu cũng bị ghét bỏ, xem thường.
Cuối cùng lang thang đầu đường xó chợ, ch//ết đói bên vệ đường.
Còn Cố Thanh thì từng bước thăng tiến, cuối cùng được bổ nhiệm làm thủ trưởng mới.
Khi mở mắt lần nữa, tôi đã quay về thời điểm mọi chuyện còn chưa xảy ra.
…