Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BIGaA8h1s

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4.

Nói chuyện à?

Không cần đâu.

Nếu nói chuyện có thể giải quyết được mọi vấn đề, thì mấy năm trước chúng tôi đã chẳng im lặng đến mức này.

Vậy nên, tôi dứt khoát chặn số hắn.

Đồng thời bảo trợ lý đang làm ca đêm gửi lại một bản đơn ly hôn mới.

Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn dòng xe đông đúc bên ngoài giữa thành phố về đêm.

Trong thoáng chốc, tôi như quay về những ngày tuổi trẻ vô ưu vô lo…

Khi ấy, nhà họ Giang và nhà họ Hạ đều là hai tập đoàn thiết bị y tế tiếng tăm tại Hải Thành. Những năm 90, cả hai đều đã đưa thương hiệu vươn ra thị trường quốc tế…

So với nhà họ Hạ loạn luân và đầy mưu mô, thì nhà họ Giang của tôi lại giữ được nề nếp, gia phong nghiêm cẩn.

Cha tôi là người ở rể, mẹ tôi là người nắm quyền trong gia đình. Vì thể chất đặc biệt, mẹ chỉ sinh được một mình tôi.

Lúc đó, tôi từng cao quý biết bao:

Học giỏi, xinh đẹp, lại là người thừa kế duy nhất của nhà họ Giang.

Ai nhìn thấy tôi mà không cúi đầu, nịnh bợ?

Cho đến ngày mẹ qua đời…

Mọi thứ trong đời tôi sụp đổ.

Cha tôi đưa đứa con gái riêng sống lang bạt của ông ta về, ép tôi phải gọi nó là chị em.

Thậm chí còn định chia tài sản mẹ tôi để lại, cùng cả cổ phần công ty, cho con đàn bà rác rưởi đó.

Khi đó tôi mới 17 tuổi, bên cạnh chỉ còn cha là người giám hộ duy nhất. Nhìn thấy rõ mình sắp bị biến thành miếng thịt trên thớt, ai muốn xẻo miếng nào cũng được.

Chính lúc đó, nhà họ Hạ đã chủ động vươn tay về phía tôi.

Mẹ của Hạ Thâm nói, chỉ cần tôi đồng ý ở bên con trai bà — Hạ Thâm — thì nhà họ Hạ sẽ giúp tôi bảo vệ tài sản mẹ để lại.

Bà còn khuyên tôi rằng: dù sao tôi và Hạ Thâm cũng là thanh mai trúc mã, hai nhà quen biết từ lâu, hiểu rõ gốc gác nhau.

Bà không kỳ vọng Hạ Thâm sẽ nên nghiệp lớn, vì bà biết rõ hắn là kẻ ăn chơi lêu lổng từ nhỏ.

Chỉ cần tôi bước chân vào nhà họ Hạ, thì tương lai của cả hai công ty nhà họ Giang và họ Hạ — sẽ do tôi làm chủ.

Tôi đã đồng ý.

Và nhà họ Hạ cũng giữ lời, giúp tôi giữ vững tài sản mà mẹ để lại.

Cho đến năm tôi 18 tuổi, tôi chính thức kế thừa sản nghiệp, đích thân đuổi cha tôi cùng đứa con riêng của ông ta ra khỏi nhà.

Năm 20 tuổi, tôi kết hôn với Hạ Thâm. Hai nhà Giang – Hạ chính thức thông gia, danh chính ngôn thuận.

Tôi từng nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ cứ thế yên ổn trôi qua…

Cho đến một ngày, trợ lý gửi tin cho tôi: vào đúng đêm Giáng Sinh, Hạ Thâm bay đến Bangkok, Thái Lan.

Thám tử tư theo dõi hắn gửi cho tôi vài tấm ảnh.

Trong ảnh, Hạ Thâm… ưỡn mông lả lơi, cười quyến rũ giữa một vòng vây toàn đàn ông, cái kiểu “phong tình vạn chủng” ấy khiến tôi nhìn mà buồn nôn đến tận óc.

Khi đó còn trẻ người non dạ, tôi đem mấy tấm ảnh đó đến đối chất với nhà họ Hạ.

Ai ngờ mẹ Hạ Thâm… quỳ sụp xuống đất, nước mắt lưng tròng xin tôi tha thứ cho thằng con trai bà ta.

Tôi sững sờ.

Cũng chính khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra — cả nhà họ Hạ đã không còn thuốc chữa.

Họ biết rõ con trai mình có xu hướng khác người.

Giới hào môn ở Hải Thành cũng biết.

Nhưng họ vẫn cần một người con dâu đủ tư cách giữ thể diện.

Càng cần một đứa cháu đích tôn để nối dõi.

Vì thế, họ đã nhắm vào tôi.

Tôi không muốn làm “vợ hợp đồng” cho một kẻ đồng tính nên lập tức yêu cầu ly hôn với Hạ Thâm.

Ai ngờ mẹ hắn vừa nghe xong liền trở mặt ngay lập tức.

Bà ta nói: Ly hôn thì được, nhưng tôi phải sinh cho họ một đứa con trai trước đã.

Bằng không, với số tai mắt họ đã cài vào nhà họ Giang từ khi tôi còn chưa đủ tuổi thành niên, họ có cả tá cách để khiến Giang gia sụp đổ.

Hơn nữa, năm xưa tuy họ không để đứa con riêng kia nhúng tay vào tài sản Giang gia…

Nhưng cái giá trao đổi là: họ đã mua lại cổ phần Giang gia trong tay cha tôi với giá cực thấp.

Từ đó trở đi, ngoài tôi ra — người nắm nhiều cổ phần Giang gia nhất… chính là nhà họ Hạ.

Nên cho dù hiện tại tôi đã trở lại Giang gia, thì quyền kiểm soát cũng không hoàn toàn nằm trong tay tôi.

Ngay từ lúc đó, tôi đã hiểu rõ:

Ân nghĩa của nhà họ Hạ — tôi không cần phải trả nữa.

Còn mối thù vì đã lừa tôi làm “vợ đồng tính hợp pháp” suốt từng ấy năm…

Từ đây mới chính thức bắt đầu.

5.

Nhưng khi đó, tôi không còn đường lui, đành phải ở lại nhà họ Hạ.

Vì thể diện của Hạ Thâm, tôi chỉ có thể giả vờ không biết chuyện hắn thích đàn ông, ngoan ngoãn đóng vai người vợ hiền lành, đức hạnh.

Cho đến ba năm trước, một tai nạn xe hơi đã cướp đi mạng sống của trưởng bối nhà họ Hạ — và tôi, cuối cùng cũng được tự do.

Tôi tiện tay kéo ngăn bàn làm việc.

Bên trong là những bức ảnh năm xưa thám tử tư chụp lại tại Bangkok, nơi Hạ Thâm “phong tình lả lơi” giữa một vòng vây toàn đàn ông.

Tôi nhìn những bức ảnh ấy, trong mắt ánh lên vẻ giễu cợt.

Nếu nhà họ Hạ không thật tâm giúp tôi, thì tôi đây cũng chẳng có lý do gì phải chân thành với đứa con trai lừa cưới, lừa bầu của họ.

Ngay khi tôi còn đang nghĩ ngợi, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Tôi lên tiếng cho phép.

Người bước vào là giám đốc PR của tập đoàn Giang thị.

Sắc mặt anh ta căng thẳng, đến cả lễ nghi cơ bản cũng không kịp chào hỏi, vội vàng đưa chiếc iPad sáng trưng trước mặt tôi:

“Chủ tịch! Hạ Thâm vì muốn dập scandal ngoại tình nên đã tung tin bôi nhọ rằng cô mắc bệnh di truyền!”

Tôi lập tức sầm mặt, mở điện thoại ra xem.

Trên bảng hot search, từ khóa #GiaTộcGiangDiTruyềnĐộngKinh đang đứng chễm chệ ở vị trí số 1.

Nội dung bên trong toàn là ác ý.

Những tài khoản do Hạ Thâm mua chuộc đang loan tin: bà Giang – người tiền nhiệm của Giang thị – đã chết vì lên cơn động kinh.

Mà động kinh lại có xu hướng di truyền trong gia đình.

Vậy nên với tư cách là con gái của bà ấy, Giang Chẩm Nguyệt có khả năng mắc bệnh di truyền cực kỳ cao.

Nhưng với đa số cư dân mạng mà nói — “xác suất rất cao” chính là chắc chắn mắc bệnh.

Không nằm ngoài dự đoán, rất nhiều “người qua đường” bắt đầu quay sang thương cảm cho Hạ Thâm vì đã lấy phải một người vợ “mang gen bệnh”.

Thậm chí còn có người đứng ra tẩy trắng giúp hắn.

Họ nói: “Hạ Thâm là người đồng tính thì sao chứ? Chẳng phải Giang Chẩm Nguyệt cũng giấu bệnh à?”

Một người ngoại tình, một người “có bệnh”, mỗi người đáng ăn 20 roi.

Thậm chí có kẻ còn thương hại “anh nhà”, nói rằng:

“Chắc gì sau này con của họ không bị di truyền từ mẹ nó?”

Nhìn từng dòng bình luận đầy ác ý và mang tính định hướng ấy, tôi bật cười lạnh.

Ai cũng hiểu, việc để lộ tình trạng bệnh lý của một doanh nhân điều hành công ty niêm yết có nghĩa là gì.

Nguyên nhân cái chết của mẹ tôi — chỉ có tôi và nhà họ Hạ biết.

Và giờ, Hạ Thâm dùng chính nó để uy hiếp tôi một cách trắng trợn.

Muốn tôi chịu cúi đầu nhận thua?

Xin lỗi nhé, lần này anh đã đá nhầm chỗ — đụng phải thép rồi!

Tôi đã dành 7 năm để nuốt nhục dưỡng sức, há lại vì vài tin đồn nhảm mà sợ co rúm sao?

Tôi ném điện thoại lên bàn, tiện tay mở ngăn kéo, lấy ra một xấp ảnh rồi đưa cho giám đốc PR, mỉm cười nói:

“Nếu Hạ Thâm đã thích vạch trần chuyện riêng tư người khác…

Vậy thì đừng ai mơ sống yên nữa.”

“Cầm lấy bản kết quả kiểm tra sức khỏe này, tìm thêm vài tài khoản truyền thông, phối hợp phát tán.”

Giám đốc PR ban đầu còn ngơ ngác, nhưng khi mở tệp ra, đôi mắt lập tức mở to sửng sốt.

Đó là bản báo cáo khám sức khỏe trong vòng 1 năm trở lại của Hạ Thâm.

Phần kết quả xét nghiệm HIV trên đó — rõ ràng ghi:

“HIV:– DƯƠNG TÍNH.

6.

Trong hệ sinh thái của Tập đoàn Giang thị, mảng giải trí chiếm một phần rất quan trọng.

Năm đó, khi tôi ngấm ngầm đánh sập nhà họ Hạ, cũng chính công ty giải trí của Giang thị đã chia sẻ một phần tài nguyên cho Hạ Thâm, giúp hắn từng bước tái xuất trong giới showbiz.

Vậy nên về thực lực, đội ngũ truyền thông – PR của Giang thị và cái đám nghiệp dư nửa mùa như Hạ Thâm khác nhau một trời một vực.

Chỉ mất đúng 30 phút, trên mạng đã xuất hiện một bài đăng từ một hot boy MXH.

Người này tức giận lên tiếng tố cáo một nam nghệ sĩ có tên viết tắt “H” — nói hắn mắc HIV nhưng vẫn đi quan hệ lung tung, khiến cô ta cũng bị lây bệnh.

Có lẽ do bị lây bệnh nên tâm lý “chết chung cho đỡ tủi”, người này quyết định chơi tới bến, tung luôn đoạn tin nhắn riêng với Hạ Thâm.

Dù tên của Hạ Thâm đã được che lại trong ảnh chụp màn hình, nhưng fan tinh ý vừa nhìn là nhận ra ngay avatar của hắn.

Ngay lập tức, cả mạng xã hội nổ tung.

So với cái gọi là “bệnh di truyền” mà Hạ Thâm gán cho tôi…

Thì việc hắn dính HIV và vẫn sống buông thả, mới là cú sốc thật sự.

Thậm chí đến cả Hạ Thâm cũng sững người.

Ngay khi hot search nổ tung, hắn lập tức gọi điện cho tôi.

Tôi thong thả bắt máy, đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng quát tháo đầy tức giận:

“Giang Chẩm Nguyệt! Mẹ kiếp, cô có biết mình đang làm cái quái gì không?!”

“Tôi sẽ kiện cô! Cô đang cố ý vu khống, bịa đặt hại người!”

Tiếp theo sau đó là một tràng chửi bới thô tục tuôn ra từ điện thoại, lời nào cũng khó nghe đến mức không muốn lặp lại.

 

Còn tôi thì… chỉ mỉm cười.

Chờ hắn xả xong cơn điên, tôi mới chậm rãi lên tiếng, giọng đầy ẩn ý:

“Hạ Thâm, anh còn nhớ chuyện xảy ra tháng trước không?”

“Ngay sau Giáng Sinh, anh vừa từ Bangkok về, khám sức khỏe xong là vội vàng chạy đi gặp cái thằng tiểu minh tinh được anh bao nuôi.”

“Lúc đó tôi đã khuyên anh điều gì?”

Lời vừa dứt, đầu dây bên kia im bặt — như bị bóp nghẹt cổ họng.

Tôi nghe rõ ràng tiếng hắn cứng họng, nụ cười nơi khóe môi tôi càng thêm thỏa mãn:

“Tôi đã nói rồi, phải biết tự chăm sóc bản thân.

Thuốc nên uống thì phải uống cho đều.”

Ngay lập tức, giọng của Hạ Thâm bên kia biến đổi hoàn toàn:

“Lẽ nào là mày?! Mẹ kiếp, là mày làm chuyện đó?!”

Tôi bật cười, giọng thản nhiên như đang nói chuyện thời tiết:

“Bangkok đông người như thế, một tuần đó anh đã lang chạ với bao nhiêu người, anh nhớ rõ hết chắc?”

“Mọi chuyện đều cần có bằng chứng. Tôi còn phải lo điều hành công ty, đâu có rảnh mà làm mấy trò hèn hạ đó.”

“Tôi chỉ là… vô tình cầm được bản kết quả khám sức khỏe của anh mà thôi.”

“Chúc mừng anh, trúng số độc đắc rồi đấy.”

 

Có lẽ giọng điệu hả hê của tôi quá rõ ràng, Hạ Thâm bắt đầu tức đến mất kiểm soát.

Hắn vừa định chửi thêm, nhưng tôi đã lạnh lùng cắt lời:

“À đúng rồi, anh Hạ này — nể tình chúng ta là vợ chồng 7 năm,

tôi sẽ ‘tốt bụng’ mà giảng luật cho anh một chút.”

“Tôi chỉ lỡ miệng than phiền với một hot boy MXH, dẫn đến chuyện anh mắc bệnh bị lộ.

Cùng lắm tôi chịu trách nhiệm dân sự – bồi thường rồi xin lỗi là xong.”

“Nhưng còn anh, lại là người bịa đặt tin tức bệnh lý di truyền của đối thủ kinh doanh, còn gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự và lợi ích công ty tôi…”

“Cái đó phạm tội cạnh tranh không lành mạnh, có thể bị xử lý hình sự đấy – ngồi tù thật chứ không đùa đâu nha~”

Nói xong, tôi khinh bỉ hừ lạnh một tiếng:

“Cứ chờ nhận trát luật sư từ Giang thị đi!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương