Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Dường như gần đây, Diệp Chi Hanh đột nhiên có nhiều thời gian rảnh.
Cách mấy ngày, anh lại lái xe tới thành phố này, danh nghĩa là “ sát chi nhánh.”
Mỗi lần anh đến, công ty sẽ tổ chức họp, các trưởng bộ phận báo cáo công việc cho anh.
Hôm ấy họp xong, mọi người lục tục rời đi, chỉ còn mình anh vẫn yên trong phòng.
“Giám đốc Nguyễn!” Anh gọi tôi – người cuối cùng đang ra khỏi phòng, “Phiền em rót giúp anh ly cà phê nhé?”
Nói rồi anh day day hai bên thái dương, trông rất mệt, khản đặc.
“Được.” Tôi đồng ý.
Pha cà phê xong mang lại, đến cửa phòng, tôi chợt khựng lại.
Diệp Chi Hanh đang dựa lưng vào ghế, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn.
Anh ngủ mất rồi.
Tôi nhẹ mở cửa, đặt cốc cà phê bàn.
Đang tính rời đi thật khẽ, thì anh cất tiếng: “Cảm ơn em.”
Tôi quay lại: “Hình như anh rất mệt, đêm qua không ngủ đủ à?”
Anh cười nhạt: “Em đang quan tâm anh đấy à? Ừ, hôm qua anh thức trắng xử lý vụ hợp tác Trung Đông. Sáng nay anh còn lái xe hơn hai tiếng đến dự họp.”
ngợi một lúc, tôi chân thành nói: “Thật ra ở chi nhánh này đã có tổng giám đốc phụ trách, anh không cần đích thân đến đâu. Ví dụ họp bàn hôm nay về việc đấu thầu, anh cũng cần tự lái xe tới, làm khổ mình thế chi?”
“ được gặp em một , thì mọi thứ đều xứng đáng,” anh đáp khẽ.
Tôi nghẹn lời.
“Vậy… bây giờ anh mệt thế, về khách sạn nghỉ đi?” tôi hỏi.
Anh lắc đầu: “Không kịp, anh phải quay về A ngay. 9 giờ tối anh có chuyến bay sang Trung Đông, chắc phải đi công tác mươi ngày.”
“Chỉ đến việc mười mấy ngày không gặp được em, hôm nay anh mới chạy qua đây. Nhìn em một lần, anh có động lực trong mấy ngày tới.”
Tôi khẽ thở dài.
Hà tất phải khổ như vậy.
11
Nửa tháng sau, Diệp Chi Hanh trở về.
bay đáp xuống sân bay A , anh không về nhà mà phi thẳng tới C .
Mệt mỏi gió bụi, anh đến công ty giữa lúc trưa.
Tôi với Cố Hải Dương đang ăn cơm sân thượng, cười nói vui vẻ, thì anh đột ngột xuất hiện.
“Chào tổng giám đốc.” Cố Hải Dương lập tức đứng dậy, nhìn anh rồi lại nhìn tôi: “Ờm… em xin phép đi trước, hai người cứ nói .”
Cậu ta chạy biến, quên cả hộp cơm vừa mới ăn được hai miếng.
Diệp Chi Hanh xuống đối diện tôi, im lặng thật lâu.
“Anh ăn gì chưa?” Tôi tiếng, phá tan bầu không khí gượng gạo.
Dù chia tay, anh vẫn là sếp tôi, bề ngoài tôi cũng phải tôn trọng.
Anh nhìn hai suất cơm giống y đúc bàn, vẻ khó đoán.
“Hai người cùng đặt cơm?”
Một lúc sau, anh cất tiếng, hơi gặng hỏi.
Tôi mỉm cười: “Hôm trước cậu ta thấy tôi ăn bánh mì trong văn phòng thì sốt sắng, nhất quyết đặt cơm giúp. Đây là món nhà hàng gia đình cậu ấy, ngon lắm.
Tôi từ chối rồi mà cậu ta vẫn đặt hai phần mỗi ngày. Vứt đi cũng phí. Cậu ta không chịu tiền cơm, tối khi tăng ca, tôi mời cậu ta ăn khuya coi như trả nợ.”
“Em còn mời cậu ta ăn?” Diệp Chi Hanh hơi bực.
“Cậu ấy mời tôi, tôi mời lại, bình thường mà.”
“Cứ mời qua mời lại, hai người sẽ tiếp xúc ngày càng nhiều đấy?”
“Anh gì thế?” Tôi trừng mắt. “Nó kém tôi 5 tuổi, trong mắt tôi chỉ như cậu nhóc.”
“Nhưng cái cách cậu ta nhìn em, ‘nhóc’ nào.” Anh nghiến răng, “Đàn ông hiểu đàn ông nhất.”
“Anh suy diễn quá rồi.”
“Được rồi, anh không nói về cậu ta . Anh mang quà cho em đây,” vừa nói anh vừa đưa cái túi tay cho tôi, “Là một sợi dây chuyền gắn đá quý. Nghe đâu nó từng là quốc một vương quốc ở Trung Đông nhưng đã thất lạc khá lâu, rất có giá trị lịch sử—”
“Diệp Chi Hanh, chúng ta đâu còn là người yêu, quà đắt đỏ thế này tôi không thể .” Tôi đứng .
Bỏ qua vẻ anh sa sầm dần, tôi gom hộp cơm bàn rồi sải bước đi.
12
Hôm sau, công ty công bố thông báo mới:
Tổng giám đốc quan tâm đến hoàn cảnh nhân viên chi nhánh, ghi thành tích mà chi nhánh đạt được, quyết nâng mức đãi ngộ – xây hẳn một căng-tin riêng.
Căng-tin có thực đơn phong phú, giá rẻ hơn bên ngoài.
Các đồng nghiệp ai nấy phấn khởi, cả sáng bàn tán rôm rả, khen ngợi “tổng giám đốc Diệp thật sáng suốt, chu đáo.”
tới hai phần cơm giống hệt hôm trước, cùng vẻ không vui Diệp Chi Hanh, tôi thoáng lắc đầu.
Không đời nào…
Việc mở căng-tin tốn không ít ngân sách.
Diệp Chi Hanh là một nhà tư bản giỏi toan tính, sẽ không chỉ vì tôi mà bắt công ty bỏ ra khoản chi lớn như vậy.
Anh phải kiểu “não chỉ toàn tình yêu” đâu.
Đang miên man, anh gọi điện tới:
“Chi nhánh C năm ngoái doanh thu tăng mạnh, tổng bộ cũng đang bàn cải thiện phúc lợi nhân viên. Anh đề xuất xây căng-tin, ai cũng ủng hộ.”
Tôi còn chưa kịp trả lời, anh đã giải thích liền:
“Như vậy, cái cậu kia sẽ không còn cớ mua cơm cho em . Em cũng khỏi mất công mời cậu ta ăn tối trả ơn, đôi bên cùng có lợi.”
anh pha đắc ý.
ngày xưa tôi không ra, con người này còn ấu trĩ đến thế?
13
Sáng thứ Bảy, tôi đang ngủ bù ở nhà, thì Diệp Chi Hanh gọi điện.
“Hôm nay em ở nhà chứ?”
“Ừ, vậy?”
“Không , hỏi thế thôi.” Anh cúp .
Tôi ngủ tiếp nhưng trằn trọc mãi, đành dậy luôn, rồi đi siêu mua đồ, về nhà nấu ăn.
Vừa nấu xong, cô thân gọi:
“Đoán xem tớ đang ở đâu?” Cô ấy thần bí.
“Ở đâu?” Tôi hỏi bâng quơ.
“Mở cửa nào.”
Tôi nghi hoặc ra mở cửa, một bó hoa bách hợp hồng khổng lồ che khuất cả lối.
“Surprise!” Cô ló ra sau bó hoa.
“Cậu đến lúc nào đấy?” Tôi mừng rỡ.
Cô nâng chiếc hộp bánh ga tô khoe:
“Sinh nhật vui vẻ nhé!”
Lúc này tôi mới sực nhớ hôm nay là sinh nhật mình.
“Mau vào nhà, tớ vừa nấu cơm xong, cùng ăn luôn.” Tôi kéo cô vào.
“Cậu còn biết nấu ăn ư? Tớ cứ tưởng thư như cậu mười ngón không dính nước chứ,” cô tròn mắt tò mò, “Vậy tớ phải nếm thử tay nghề cậu.”
Trong lúc đang ăn, bố mẹ cũng gọi video tới.
Họ biết hôm nay cuối tuần, sợ sáng tôi còn ngủ chờ trưa mới gọi.
Cha mẹ và anh trai cùng chúc mừng sinh nhật tôi.
Bố mẹ tặng tôi một món quà “tiền ” rất hào phóng. Còn anh trai thì lớn hơn , đã mua hẳn một căn hộ ở gần công ty cho tôi làm quà sinh nhật.
Cô tôi bĩu môi, kêu ghen tị, đòi tôi đi với cô cả ngày xoa dịu nỗi “bất công.”
Tôi vui vẻ đồng ý.
Từ khi đến C , bận rộn quá chưa đi đâu . Coi như nhân dịp này, tôi khám phá thành phố.
Tôi lái xe chở cô đến mấy địa điểm du lịch nổi tiếng, hứng chí nguyên . Đến khi móc điện thoại ra chụp ảnh, tôi mới phát hiện túi quần trống rỗng – điện thoại biến mất.
14
Tôi nhớ lúc vừa đến cổng du lịch, tôi còn lấy điện thoại xem giờ mà.
Vậy thì không thể rơi trong xe.
“Chắc là rơi dọc đường hoặc móc túi,” cô kết luận, “Có lẽ khó tìm lại.”
Tôi đành gật đầu chấp xui xẻo:
“Tối về trung tâm, tớ mua tạm cái mới. Cũng may bố mẹ gọi video trưa nay rồi, chiều chắc không gọi .”
Chúng tôi loanh quanh mấy điểm danh lam, đến tối đi ăn thì cô ấy lại điện, có việc gia đình phải về gấp.
Tôi đưa cô ra ga, sau đó ghé luôn một cửa hàng di động.
Giờ cũng khuya, mua xong , phải mai mới ra quầy dịch vụ làm lại SIM được.
đường về, trời bỗng đổ cơn mưa lớn.
chung cư tôi thuê khá nhỏ, không có bãi đỗ. Tôi vòng vo mãi mới tìm được một chỗ trống, vội bung ô chạy về.
Đến cửa nhà, tôi thấy Diệp Chi Hanh đang tựa lưng vào tường, người ướt sũng.
Thấy tôi, anh lao tới ôm, nhưng nhìn xuống áo quần ướt đẫm, anh khựng lại.
“ Phù, em đi đâu suốt vậy? Điện thoại không liên lạc được, anh phát rồ . Không tìm thấy em, anh suýt báo cảnh sát.”
“Em hôm nay em ở nhà mà?”
Trông anh ướt như chuột, tôi thở dài, mở cửa:
“Vào đi, tắm trước cho khỏi ốm.”
Tôi lấy một bộ đồ mặc ở nhà rộng rãi đưa cho anh.
Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước xối xả, tôi sofa, mày mò điện thoại mới.
Cửa mở, anh đi ra, người là bộ quần áo tôi. Bình thường, tôi mặc rộng thùng thình, mà dáng anh thì chật căng, nhìn hơi buồn cười.
Anh dùng khăn lau tóc, xuống cạnh tôi:
“ vậy, điện thoại em tắt cả ngày?”
“Chiều nay đi mất rồi. Vừa mua cái mới, còn chưa lắp SIM.” Tôi giơ điện thoại ra.
Anh thở phào:
“Xin em, sau này đừng anh không liên lạc được như thế .
Gọi mãi được, em biết anh lo cỡ nào không? Anh cứ ngộ nhỡ em gặp gì…”
“Vậy anh cũng hiểu được rồi đấy?” Tôi cười mỉa.
“ cơ?”
“Hôm công ty ra thông báo điều tôi đi, tôi có gọi anh suốt, lúc nào cũng bận. Năm ngày liền, anh trốn tôi, không nghe , không trả lời tin. Anh có biết hồi đó tôi tuyệt vọng thế nào không?”
Động tác lau tóc anh khựng lại, gương bối rối.
Dường như cuối cùng anh đã ý thức được, chột dạ né tránh ánh nhìn tôi.
Một hồi lâu, anh đầy hối hận: “Xin lỗi em, sẽ không bao giờ lặp lại đó . Anh hứa, hễ em gọi là anh bắt ngay.”
Nói rồi, anh buồn rầu: “Nhưng chính em cũng rất lâu rồi không gọi cho anh…”
“Anh không cần hứa gì. Dù gì chúng ta đã chia tay.” Tôi nhắc nhở.
Anh cụp mắt: “ Phù, anh đợi em suốt 5 tiếng ngoài kia, muốn dành cho em một niềm vui sinh nhật.”
Lại bày ra vẻ khổ sở, lảng sang khác.
Tôi ngao ngán: “Trời mưa, anh không tìm chỗ trú? Vào xe cũng được mà.”
“Anh không muốn trong xe, cũng muốn rời đi, sợ em trở về anh lại lỡ mất.
Chỉ dính mưa một thôi. Nhân viên mở cổng, anh tiện theo vào.
Chỉ tiếc bó hoa bách hợp em thích hỏng, bánh kem cũng tan tành.
May mà món quà chuẩn cho em còn nguyên.”
Anh lấy ra một chùm chìa khóa:
“Anh mua một căn hộ ở ‘ Hạnh Phúc’. Em dọn sang đó ở đi. này môi trường không tốt, an ninh lại kém.
Chuẩn đủ giấy tờ, tuần sau anh đưa em đi làm thủ tục sang tên.”
Hạnh Phúc?
Trùng hợp thay!
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, anh trai tôi đã mua sẵn cho tôi một căn kế bên công ty.”
Anh chùng : “Lại chậm một bước.”