Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6.
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn rất sớm, sớm đến mức tôi vẫn còn nằm sấp mặt đất lẽo, thì có hai cảnh đến.
“Cô Giản Song, cô bị tình nghi phạm tội cố ý gây thương tích, xin mời cô đi cùng chúng tôi.”
cạnh xe cảnh , là xe của Thẩm Tư Ngôn, tôi thấy Lãnh Vân Thanh ngồi ghế phụ mà tôi thường ngồi.
Cô ta đang nhìn tôi với vẻ mặt tươi cười, yếu đuối và vô tội, nhưng lại mang dáng vẻ của chiến thắng…
Tôi ôm miệng khóc nức nở, như một đứa trẻ bị bỏ rơi, giật giãy khỏi khống chế của cảnh , lao đến túm lấy Thẩm Tư Ngôn.
“Tại sao? Em không hại cô ta, là cô ta tự đ.â.m .”
Tôi không khóc, nhưng nước mắt tôi cứ tuôn rơi như những viên ngọc trai, trong suốt và óng ánh để lại những vệt cổ dài của tôi.
“Vẫn không chịu nhận sao, bằng chứng là video, cảnh đã xác minh tính xác thực của video rồi.”
Thẩm Tư Ngôn vẻ mặt tàn nhẫn, khuôn mặt là biểu mà tôi chưa thấy.
“Em thực có mặt tại hiện trường, đó em định cứu cô ấy, không em đẩy cô ấy ra.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Thẩm Tư Ngôn, hy vọng anh có tin tôi một lần.
“Đừng tôi thấy ghê tởm, đã thì chịu trách nhiệm.”
Thẩm Tư Ngôn thốt ra, vẻ mặt vô cùng , tôi chưa thấy anh như .
Tôi tuyệt vọng buông tay anh ra, anh đứng đó, trong mắt lóe lên ánh mắt .
Tôi ngẩng đầu cười khẽ, nước mắt chảy dài má, lời giải thích này trở nên nhạt nhẽo và vô lực.
Đúng , bằng chứng là video.
Nhưng video không bị giả sao?
đó, giới như ngừng lại.
Tôi bị đưa lên xe cảnh …
Một cảnh đi đến thương lượng với Thẩm Tư Ngôn, chưa được vài câu, Thẩm Tư Ngôn đã lên xe, thắt dây an toàn cho Lãnh Vân Thanh, không thèm nhìn tôi lấy một cái, rồi lái xe đi mất.
7.
Hai rưỡi sau, tôi ra tù.
Nhờ cải thiện hành vi của , tôi được giảm án.
Vừa ra khỏi cổng, tôi đã nhìn thấy Thẩm Tư Ngôn đứng cạnh xe, anh có vẻ trưởng thành hơn một chút.
Mặc bộ vest vừa vặn, tóc chải ngược, anh càng thêm quyến rũ. Đôi mắt của anh quá đen, dù tôi có cố gắng đến đâu để nhìn gần, hàng mi cong, gương mặt , trong vẫn là một mảng tối tăm.
Dung mạo của anh, ngay cả một có trí nhớ kém sẽ để lại ấn tượng sâu sắc.
Không có gì ngạc nhiên, không có gì ngạc nhiên khi tôi lại rơi hoàn cảnh này.
“Cô vẫn à.”
Thật tiếc, khuôn mặt đẹp nhưng miệng lại tệ.
“Đúng , nhờ có anh, tôi vẫn tốt.”
Hai qua, tôi đã nghĩ trong lòng không còn anh nữa, nhưng tại sao vừa gặp mặt, trái tim tôi lại không ngừng đau đớn, không ngừng nóng bỏng.
Thẩm Tư Ngôn nhìn tôi một cái, có vẻ không ngờ tôi sẽ nói như .
Môi anh hơi nhếch lên, ánh mắt , mở miệng nói ra câu nói tàn nhẫn nhất: “Cô không xứng đáng được tốt!”
Tôi mặt tái nhợt, trái tim đã giả vờ mạnh mẽ lại vỡ vụn trong khoảnh khắc này.
“Lên xe, có cần tôi mời không?”
Thẩm Tư Ngôn đã ngồi trong xe, để tôi một đứng ngoài, tôi kiềm chế khó chịu trong lòng, mở cửa xe lên ngồi.
“Trước tiên về nhà, đến đó cần nói gì không cần nói gì, cô biết chứ!”
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nói với vẻ mặt không biểu : “Biết rồi, anh không sợ bác trai bác gái biết là anh đã đưa tôi tù sao.”
Giọng nói rót tai tôi, nhưng không còn nghe dễ chịu như trước, bây giờ tôi thậm chí còn sợ nghe anh nói.
“Đó là do cô đáng đời, ai bảo cô hại Vân Thanh thành ra như , cô ấy sẽ cả đời xe lăn, cô biết cô ấy đau khổ không?”
Thẩm Tư Ngôn bất ngờ nắm lấy cổ tôi, gầm lên.
Không, tôi thấy anh thật siết c.h.ế.t tôi, dù sao tôi đã hại mà anh yêu nhất.
Chỉ có điều, từ đầu đến cuối, bị tổn thương vẫn chỉ là tôi.
Chẳng ai hỏi tôi đã bị oan ức như , tôi đã bị giam giữ mà không có cơ hội biện minh.
Xe khởi động, chúng tôi không còn nói gì, chỉ nghe tiếng xe cộ tai.
Bỗng dưng tôi khóc, cho chính , cho 18 cuộc đời , tại sao lại không biết nhìn ?
Gần đến nhà, Thẩm Tư Ngôn dừng xe lại, mua một số thứ lên cho tôi cầm.
Vừa bước cửa, bố Thẩm đã ôm tôi.
“Giản Giản, sao vừa ra nước ngoài đã không gọi một cuộc điện thoại , mỗi lần đều là Tư Ngôn chuyển tin tức của con, lo chết.”
Thẩm vẫn như mọi khi, ôm tôi lòng khiến tôi bỗng khóc.
Lâu lắm rồi tôi không được nhận ấm áp này.
“ Thẩm, con bận học quá, lại đang bận khởi nghiệp, không có thời gian mà mỗi lần nhờ Tư Ngôn gửi tin tức cho toàn là con chênh lệch múi giờ gửi đi.”
Bố Thẩm đứng phía sau, nhìn tôi với vẻ mặt vui mừng.
“Giản Giản lại cao lên rồi, ngày càng xinh đẹp, Thẩm đã một bàn thức ăn lớn, mau trong nghỉ ngơi đi.”
Bố Thẩm lấy đồ tôi đang cầm.
“Giản Giản về nhà còn mang theo nhiều đồ này, nặng quá, bố ăn gì tự mua,không cần mấy đứa bận tâm đâu mà.”
Nghe thấy câu này, nước mắt tôi lập tức tuôn rơi, không ai biết tôi đã những qua như .
Ngay cả bản thân tôi không tưởng tượng nổi, tôi đã có vượt qua đến này.
Trái tim tôi sớm đã c.h.ế.t lặng.
Nhưng giờ , dường như nó sắp lại.
Quả thật, tình yêu là liều thuốc bổ, có chút chút cứu vớt trái tim đã chết.
là bữa ăn ngon nhất mà tôi đã ăn trong nhiều , ăn hơi nhiều, bệnh dạ dày mà tôi bị dồn nén trong mấy qua lại tái phát.
Tôi đau đớn cuộn tròn giường, nhưng vẫn tham lam hít thở hương thơm và ấm áp lâu lắm mới có.
Ngày hôm sau, Thẩm Tư Ngôn đưa tôi đến biệt thự của anh.
Để tôi trước, tôi không biết anh có ý đồ gì, nhưng bây giờ không có nơi để , chỉ có trước.
“Chờ tôi tìm được nhà, tôi sẽ chuyển đi ngay.”
“Để cô là để chăm sóc Vân Thanh! Ai nói cho cô biết là để cho cô ?”
Tôi không tin nhìn anh.
Anh để tôi nơi chúng tôi để chăm sóc cho một phụ nữ khác, hóa ra khi tôi đi, họ vẫn .
Tôi lập tức thấy nơi này thật ghê tởm.