Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vệ Dư nhỏ không thích học hành, suốt ngày biết đánh nhau gây gổ.
Nhưng lạ lùng thay, trước đây cậu ấy luôn nghe lời tôi. Tôi đã hứa với cậu ấy rằng nếu thi đỗ top 5 lớp, tôi sẽ thực hiện một điều ước cho cậu ấy.
Không ngờ cậu ấy thật sự thay đổi, đầu chăm học tập, thu lại không động tay động chân với ai.
Cho khi học sinh chuyển trường xuất hiện, người luôn rực rỡ với xe phân khối lớn thích phả khói thuốc.
Cậu ấy lại đầu bỏ học, tôi đi tìm cậu ấy.
Cậu ấy vươn tay, điếu thuốc miệng học sinh chuyển trường kia, hít một hơi thật sâu, rồi cười nhẹ nhàng: “ , một học sinh nghèo như cậu, được điều gì ngoài sự ngoan ngoãn chứ? Mà ngoan quá lại chẳng thú vị nào.”
Tôi không nói lời nào, lặng lẽ quay lưng rời đi.
Rồi khăn quàng mà tôi đã suốt hơn một tuần để tặng cậu ấy, tôi tiện tay ném thùng rác.
1
Vệ Dư lại đầu bỏ học.
Sau giờ tự học buổi tối, tôi vừa bước ra khỏi hành lang thì cậu ấy chặn lại.
cậu ấy bạn thân tôi, vài trước chuyển nhà khu tôi ở. Một nuôi sống cả gia đình không dễ dàng gì, nên không thể chăm sóc Vệ Dư xuyên, vì vậy nhiều qua cậu ấy hầu hết ở nhà tôi.
Thế nên, khi không tìm Vệ Dư, sẽ hỏi tôi.
Tôi vốn đã quyết định không can thiệp chuyện Vệ Dư nữa, vì khi học sinh mới Ân Ân xuất hiện, cậu ấy không muốn dính dáng gì tôi, thậm chí lúc tan học cố ý giữ khoảng cách với tôi, như thể sợ người khác hiểu lầm điều gì.
Nhưng người trước đây luôn quấn tôi, lúc nào muốn ở bên tôi suốt 24 giờ, cậu ấy.
Lời chối chưa kịp nói ra, tôi chạm phải ánh mắt đẫm nước mắt người phụ nữ trung niên ấy.
Tôi vẫn vô thức mềm lòng, nghĩ rằng tôi đã từng lo lắng cho tôi như vậy.
Về phòng, tôi lục tủ khăn quàng đã xong lâu.
Hai trở lại đây rất thịnh hành việc khăn, ngoái cậu ấy đã năn nỉ tôi cho cậu một .
Đầu mùa thu nay, mỗi khi chúng tôi về nhà cùng nhau, cậu ấy luôn cố ý chạm cổ trước mặt tôi, với ý định nói rằng: “Ôi! Cổ cứ cảm thiếu thiếu thứ gì , lạnh lẽo thật đấy. , chẳng phải cậu đã cho bố mấy rồi sao? tôi bỏ qua thôi nhỉ.”
Cậu ấy nói những lời này với vẻ mặt tội nghiệp, giống như một chú chó nhỏ đang cố gắng lòng thương hại.
cuối thu, trên đường phố đã phủ đầy lá vàng khô.
Cơn gió lạnh thổi cổ áo khiến tôi không khỏi rùng , dường như đúng lạnh.
Hình ảnh Vệ Dư giả vờ đáng thương thoáng hiện lên trong đầu tôi, tôi ra màu xám mà cậu ấy thích, đầu khăn.
Tôi tìm Vệ Dư bên bờ sông, lúc cậu ấy đang đốt pháo hoa cho Ân Ân.
Tôi vừa bước tới thì nghe cậu ấy nói: “Hôm nay em vui hơn nào không…”
Chưa nói hết câu, ánh mắt cậu ấy thoáng nhìn tôi, nụ cười trên mặt lập tức cứng đơ.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí như đông cứng lại.
Ân Ân nhanh chóng phá vỡ sự ngượng ngùng, cô ấy tươi cười rạng rỡ nói với tôi: “ , hôm nay tâm trạng tôi không tốt, Vệ Dư đang giúp tôi thư giãn thôi, cậu sẽ không để ý chứ?”
Tôi không nói gì, quay đầu nhìn Vệ Dư, đột nhiên một ống pháo hoa đặt trên đất phát nổ.
Tôi giật hoảng hốt, nhưng đã Vệ Dư lao che chắn cho Ân Ân, cẩn thận bảo vệ đầu mặt cô ấy.
Vài tia pháo rơi lên tay tôi, áo tôi cháy thủng vài lỗ nhỏ.
Tim tôi lúc chua xót, tôi cố nén cảm giác khó chịu mà nói: “ cậu rất lo lắng, nếu không bận thì ít nhất gọi cho ấy một cuộc điện thoại.”
Ân Ân phì cười: “Bạn Lâm à, cậu giống như một già lắm chuyện vậy ! Cậu Vệ Dư quan hệ gì vậy?”
Tôi chưa kịp nói gì, Vệ Dư đã vội vàng giải thích: “Đừng hiểu lầm, chúng tôi hàng xóm bình thôi.”
Hàng xóm bình ?