Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2
Sáng , mẹ đau đến mức không thể ngồi dậy nổi.
Tôi vội vàng khi bà nội kịp mở miệng:
“Bà nội, nay để cháu nhiều việc hơn một chút, cho mẹ nghỉ một ngày được không?”
“ mẹ mệt lả ra chẳng ai việc giúp bà nữa.”
Bà nội nhìn dáng vẻ đau đớn mẹ, lẩm bẩm:
“Quốc Đống cũng thật là, đánh mà nặng tay thế.”
Nhưng bà đồng ý, kéo tôi ra đồng.
Tôi suy nghĩ một lúc, hỏi bà nội:
“Bà nội, ngày xưa mọi người sao bắt được mẹ về vậy?”
Bà nội trừng mắt:
“ nít hỏi cái vớ vẩn thế?”
Tôi hạ :
“ mẹ lại trốn, cháu có thể giúp bà tìm về, cháu không mất mẹ.”
Nghe vậy, bà nội mừng rỡ, xoa tôi:
“Ngoan, nghĩ vậy mới đúng.”
Bà dần bớt cảnh giác, đắc ý kể:
“ đĩ hèn ấy chạy trốn là vào nửa đêm…”
Bà nội rằng đêm đó, mẹ vì không đường nên chạy nhầm hướng, cuối cùng lại vòng về làng.
Đúng lúc đó, ông Trương dậy sớm việc trông thấy, liền dắt bà quay lại.
Bà nội cười chê mẹ ngu ngốc, tôi nghe mà rùng mình.
Lúc ấy mẹ tuyệt vọng đến mức , tưởng hy vọng tự do ngay mắt, hóa ra vòng một vòng lại rơi vào miệng hổ.
Tôi nén nước mắt, cố gượng cười hỏi:
“Bà nội, gặp ngã ba đi hướng sẽ vòng về làng?”
“Tất nhiên là rẽ sang , chỗ có cái giếng hoang đó.”
Tôi gật :
“Được, mẹ lại chạy, cháu sẽ lừa mẹ rằng rẽ là thoát được.”
Đêm đó, tôi lấy gương ra, với chị:
“Em dò hỏi được , chị bắt lại là vì chạy sai đường.”
“Chị, tới chị chạy ra núi, gặp ngã ba nhất định đừng rẽ . Nhớ kỹ, bên có giếng hoang, tuyệt đối đừng đi!”
Bên kia gương, chị nghiêm túc gật .
mới một ngày, khuôn mặt chị đã sưng vù, khóe môi rỉ máu.
Tôi đau lòng áp tay lên mặt gương:
“Chị, nhất định trốn thoát nhé!”
Hãy trốn đi, quên em, tìm lại gia đình chị.
Sáng , tôi mở mắt.
mắt tôi là gương mặt thô ráp, vàng vọt, đầy bầm tím mẹ.
Tôi bật dậy.
Tại sao…
Tại sao mẹ ở , tại sao tôi chưa biến mất?
Tôi run run đưa tay chạm lên má mẹ.
Ngay giây , mẹ mở mắt ra.
“ đấy?” bà lạnh hỏi.
Tôi lắp bắp:
“Không… không , mẹ, chạm vào mẹ thôi.”
“ xem tao chết chưa à? Tiếc quá, tao chưa chết, người để đòi nợ.” Mẹ gắng gượng ngồi dậy, đầy mỉa mai.
Theo cử động bà, tôi thấy trên cánh tay bà xuất hiện thêm một vết sẹo dài.
Vết sẹo ngoằn ngoèo, giun đất bò trên đó.
Đồng tử tôi bỗng co rút, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Mẹ lại chạy trốn thất bại…
Lại đánh.
Mẹ theo ánh mắt tôi nhìn xuống vết sẹo kia, nhớ lại ký ức đau đớn đó, toàn thân run rẩy.
Ngay giây , bà bất ngờ tát tôi một cái:
“Khóc mà khóc! Ở giả vờ hiếu thảo à? để tao càng luyến tiếc ? Càng thương hại ?”
“ đúng là đứa ích kỷ. tao ở khổ thế đó đã không chạy ra gọi tao!”
“Giờ bày đặt thương xót được ? Muộn , tất cả đều muộn !”
Tôi ôm mặt, thấy tủi thân. đó tôi không bà đang định trốn.
Tôi mình trộm được một bát thịt kho, định mang cho mẹ ăn, không ngờ hỏng chuyện, hại bà.
“ xin lỗi.” Tôi nghẹn .
Bà quay đi, bực bội:
“Giả bộ!”
Không khí chợt lặng xuống, tiếng muỗi vo ve bên tai.
Rất lâu , tôi mới rụt rè hỏi:
“Mẹ, thứ hai mẹ trốn bắt lại thế ?”
Ánh mắt bà xuyên qua khe gỗ hẹp nhìn lên bầu trời, vậy mà lại trả lời câu hỏi tôi:
“ thứ hai trốn? thứ hai… là khi tao kết hôn với thằng súc sinh Lý Quốc Đống.”
“Tao nhân lúc chúng nó ra ngoài uống rượu, trong phòng mài đứt dây thừng, trèo cửa sổ chạy ra ngoài.”
“Tao chạy, chạy mãi, cuối cùng cũng thấy đường cái. Trên đường tao gặp một người lạ, tưởng mình được cứu, liền lao tới cầu xin.”
“Tao , tao lừa bán đến , xin cứu tao, đưa tao ra ngoài báo cảnh sát, bao nhiêu tiền tao cũng đưa.”
Khi kể tới , mẹ nghẹn lại, thể mắt bà bóng dáng vị cứu tinh kia.