Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Tại thư viện, tôi vừa được trường phát cho học 8000 tệ.

Khi xem nên tiêu số tiền nào, thì bạn trai tôi Trương Triều lại bảo tôi tiền cho anh ta.

Tôi đầy nghi hoặc: “Anh lấy tiền làm gì?”

Trương Triều mày khó coi thấy rõ: “Em gái khóa dưới Oánh Oánh của anh có thai, anh muốn dùng số tiền để cô ấy đi phá.”

Tôi lập nổi , mặc kệ thư viện yên tĩnh mà lớn tiếng quát tháo:

gì? Anh muốn dùng học của tôi để đàn em anh đi phá thai? Anh bị điên à Trương Triều?”

Trương Triều vội bịt miệng tôi lại, thấp giọng nói: “Em hét lớn như vậy làm gì?”

Tôi cố nén cơn sốc trong lòng, chất vấn: “Anh lấy tiền của tôi để đàn em mình đi phá thai, có lý không vậy?”

Trương Triều nhíu mày, mắng tôi không hiểu chuyện: “Em mỗi tháng nhận hơn một vạn tiền hoạt, cho cô ấy một ít thì sao chứ?”

“Cũng là người trường, sao em không giúp cô ấy được? Sao em lại nhẫn tâm như ?”

Tôi trừng to , sững sờ đến mức không thốt nên lời.

“Trương Triều, anh đạo đức giả ép tôi à?”

Trương Triều kéo tay tôi, cố ép tôi tiền ra.

“Dù sao em cũng giàu, tám nghìn học em chẳng đáng gì, sao lại ích kỷ vậy?”

Tôi giơ tay tát mạnh một .

Trương Triều lập bị tát ngã xuống đất, ôm chật vật.

“Tôi ích kỷ? Tôi không giúp cô ta?”

“Ai khiến cô ta có thai? Anh bảo cô ta đi người đó mà tiền! Đây là tiền của tôi!”

“Một nữ đại học không biết tự trọng, lại còn đến đòi tiền bạn gái của đàn anh để đi phá thai?”

Tôi dữ mắng không ngừng, ánh của cả tầng hai thư viện đều đổ dồn về phía chúng tôi.

Trương Triều bị tôi mắng đến nghẹn họng, ánh của bao người cũng không dám phản bác.

Nhưng hình như câu “Ai khiến cô ta mang thai thì đi người đó mà lấy tiền!” khiến Trương Triều tổn thương sâu sắc.

Tôi mặc kệ anh ta, đeo ba lô quay người rời khỏi thư viện.

2

Tối hôm đó, Trương Triều liên tục nhắn tin lỗi tôi.

Tôi không để ý tới, trong vẫn quanh quẩn chuyện vô lý ban sáng.

Tôi nằm trên giường vô thức lướt điện thoại, càng càng thấy có gì đó sai sai.

Trương Triều và tôi là bạn khóa nhưng khác ngành, anh ta cao ráo đẹp trai, được xem là “hot boy” của khoa, tính cách cũng tốt, rất được lòng phái nữ.

Chúng tôi mới yêu nhau được một tháng, ai cũng nói chúng tôi rất xứng đôi.

Ngoài chuyện đòi tiền học để đàn em phá thai, giờ chúng tôi từng cãi vã.

Bạn phòng Trần Tĩnh nhiều lần về phía tôi ánh vừa tò mò vừa bực bội.

Tôi nhận ra ánh cô ấy, liền có chuyện gì.

Cô ấy rón rén lại gần :

“Buổi sáng cậu và Trương Triều cãi nhau ở thư viện à? Vì chuyện gì vậy?”

Biểu cảm của Trần Tĩnh càng lúc càng khoa trương, như hóng drama.

Tôi biết rõ Trần Tĩnh thích Trương Triều từ năm học.

Kể từ khi biết tôi quen anh ấy, cô ta liền cắt đứt mọi liên hệ tôi.

Tôi bị cô ta cho nghẹn họng, nhất thời không biết nên kể nào.

Chỉ trả lời qua loa mấy câu cô ta hậm hực quay đi.

Bỗng nhiên bên dưới ký túc xá vang lên tiếng Trương Triều.

Trần Tĩnh lập nhào tới sổ xuống: “Là Trương Triều kìa, anh ấy đến cậu!”

Tôi bước đến sổ, bên ngoài mưa lất phất, Trương Triều bị ướt hết cả người.

Anh ta thấy tôi xuống thì mỉm cười vẫy tay, còn ôm một bó hoa hồng trắng ngực.

Trần Tĩnh thấy cảnh đó liền phát cuồng: “Trời ơi, lãng mạn quá! Gia Gia, cậu không xuống đi à?”

Tôi không đáp lời, cầm ô đi xuống.

Tôi che ô cho anh ta, trách anh ta trời mưa mà còn đến.

Trương Triều liền ôm tôi vào lòng, dịu dàng lỗi: “Bảo bối, lỗi em, là anh sai.”

“Anh không nên dỗi em, chuyện sáng nay đúng là lỗi của anh.”

Tôi lạnh không nói gì, im lặng anh ta dỗ dành.

Bỗng nhiên anh lại đổi đề tài, nhắc đến đàn em kia.

“Oánh Oánh là đàn em của anh, còn nhỏ dại, không cẩn thận phạm sai lầm.”

“Là đàn anh, anh không nỡ làm ngơ. Hay là em giúp cô ấy đi?”

Giọng anh ta mềm mỏng, nhưng tôi càng càng thấy không ổn.

Tôi vào anh ta đầy nghi ngờ.

Thấy tôi không đáp, anh ta nắm tay tôi: “Hay là em coi như tám nghìn đó cho anh xài nhé?”

3

Tôi không thể tin nổi, anh ta: “Anh đùa sao?”

“Tám nghìn tệ phải con số nhỏ, tại sao tôi phải cho anh xài?”

Trương Triều cũng không , tiếp tục dỗ dành: “Vậy coi như cho mượn, Oánh Oánh bây giờ bầu cũng to …”

Tôi thấy vẻ sốt ruột của anh ta, trong lòng bất giác cảm thấy thương hại cho cô em kia.

Tôi cúi suy , định quay đi thì lại bị anh ta cản lại.

Tôi đành tạm thời đồng ý: “Được , để tôi suy đã.”

tôi nói vậy, gương vừa buồn bã của Trương Triều lập rạng rỡ.

“Cảm ơn bảo bối, vậy em lên phòng nghỉ đi nhé.”

Tôi cầm đồ quay về ký túc, vừa đặt đồ lên bàn thì bị Trần Tĩnh hét lên kinh ngạc.

Cô ta hoa si mê nói: “Trương Triều lãng mạn quá! Mình cũng muốn có!”

Tôi không để ý lời cô ta, chỉ trầm ngâm suy chuyện ban nãy.

Thấy tôi không nói gì, Trần Tĩnh bực mình đập tôi một : “, lại đến thằng nào ?”

Tôi lườm cô ta một : “Im đi.”

Trần Tĩnh vắt chân lên giễu cợt: “Không biết hưởng phúc, có bạn trai tốt còn thấy đủ.”

Bất ngờ, bạn phòng Tiêu Tĩnh về.

Tôi như thấy cứu tinh: “Tĩnh Tĩnh, tớ có chuyện muốn cậu.”

Tiêu Tĩnh bỏ ba lô xuống tôi kể. Sau khi xong, cô ấy không hề tỏ vẻ kinh ngạc mà nói rất bình tĩnh:

“Biết đàn em đó thật sự cần giúp đỡ thì sao?”

Tôi gật đồng tình: “Cậu nói cũng đúng, nhỡ cô ấy thật sự khó khăn thì sao?”

là người một trường, giúp được thì giúp, cô ấy cũng phải không trả lại được.”

Tôi ngợi lại thấy lấn cấn: “Nhưng tớ còn từng gặp người đó, lại phải cho mượn tận tám nghìn?”

Kết quả, sáng hôm sau, cô em tên Oánh Oánh ấy liền xuất hiện ngay phòng ký túc của tôi.

4

Ba bạn phòng đều ra ngoài học tiết , trong ký túc xá chỉ còn lại một mình tôi.

Bất ngờ có tiếng gõ , tôi mơ màng đi xuống mở thì thấy một cô gái còn khá trẻ, bụng đã hơi nhô ra vì mang thai, đứng .

Cô ta xách theo túi, rưng rưng:

“Cậu là bạn gái của anh Trương Triều đúng không? Tôi…”

nói hết câu đã “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất.

“Tôi thật sự không còn cách nào khác, cậu giúp tôi !”

“Ơn nghĩa tôi sẽ ghi nhớ suốt đời, tôi… tôi thật sự cần số tiền đó!”

Cô ta ôm chặt lấy chân tôi mà khóc tu tu, khiến ngày càng có nhiều người vây quanh xem.

Tôi định kéo cô ta đứng dậy thì cô ta lại vừa khóc vừa kêu lên:

“Nếu cậu không cho tiền, tôi sẽ không đứng dậy!”

Đám viên xung quanh không hiểu chuyện, bắt xì xào chỉ trích tôi, thậm chí có người còn móc điện thoại ra quay phim.

Oánh Oánh thấy người tụ lại càng đông, khóc càng to hơn.

“Cậu giàu như , sao lại không thể giúp tôi một lần?”

“Tôi sẽ mãi mãi biết ơn cậu! cậu đấy, giúp tôi đi!”

Cô ta bày ra dáng vẻ như thể nếu tôi không cho tiền thì cô ta sẽ nằm đó không chịu đi.

Tôi móc điện thoại ra gọi cho Trương Triều, nhưng gọi mãi vẫn không liên lạc được.

Tình hình rối loạn đến mức , tôi lập hiểu ra — người chính là Oánh Oánh, và cô ta tới đây là để “ép cung”.

Tôi vận sức như khi luyện ném tạ, nhấc cô ta dậy.

Tôi quát lớn đầy khí :

“Khóc gì mà khóc! Tôi có đánh cô !”

“Có bầu là việc của cô ai thì đi người đó mà lấy tiền!”

“Tôi có quen biết gì cô, đòi tiền tôi là sao?”

Vừa dứt lời, cô ta im bặt, đám viên hóng chuyện cũng im re.

Bỗng có mấy viên dẫn theo cô quản lý ký túc đi tới.

Tôi nắm chặt tay cô ta:

“Có chuyện gì thì đi quản lý, giáo vụ!”

“Đừng có mà đến đây làm loạn!”

đến “ người có trách nhiệm”, cô ta tái mét, vội vàng ôm bụng bỏ chạy, chẳng thấy bóng nữa.

Sau khi được cô quản lý đuổi khéo, đám viên cũng tản đi hết.

Qua một phen ồn ào như vậy, tôi chẳng còn buồn ngủ nữa thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Trương Triều.

Tôi còn kịp tại sao lúc nãy anh ta không máy, thì anh ta đã gào lên giọng cực kỳ kích động:

“Em đánh Oánh Oánh hả?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương