Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BBGPxYah7

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 15

Vừa nghe thấy Hứa Tri Hạ quay lại, Thẩm Kỷ Xuyên lập tức kéo mẹ đòi đi tìm.
Thẩm mẫu dẫn anh đến trước cửa phòng bệnh của mẹ Trần, chỉ tay vào bên trong:
“Con nhìn kìa, kia chẳng phải là Tiểu Hạ sao?”

Đúng lúc đó, Hứa Tri Hạ đang đỡ mẹ Trần nằm xuống nghỉ, quay đầu lại thì thấy Thẩm Kỷ Xuyên và Thẩm mẫu đứng sau cánh cửa. Cô khựng tay một chút.

Gương mặt vẫn bình thản như không có gì: “Mẹ Trần, con đi mua ít hoa quả, mẹ nghỉ ngơi nhé.”

Cô đi ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Khi quay đầu lại, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của Thẩm Kỷ Xuyên.

Ánh mắt rối loạn của anh lập tức trở nên tỉnh táo khi nhìn thấy cô. Anh kích động lao đến định ôm cô, nhưng Hứa Tri Hạ liền lùi lại vài bước, giữ khoảng cách đề phòng.

Thẩm Kỷ Xuyên nhìn cô không thể tin nổi: “Tri Hạ, là anh… anh là Kỷ Xuyên đây.”

Hứa Tri Hạ nhướng mày: “Anh nhận nhầm người rồi. Tôi không phải người mà anh đang tìm. Mẹ tôi đang nghỉ ngơi, làm ơn rời đi ngay.”

“Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát vì tội quấy rối.”

Thẩm Kỷ Xuyên vừa mới ra khỏi trại tạm giam, Thẩm mẫu sợ anh lại bị bắt nên vội can ngăn:
“Con à, về thăm ba con trước đi, lát nữa hẵng quay lại tìm Tiểu Hạ, được không?”

Thẩm Kỷ Xuyên miễn cưỡng bị mẹ kéo đi, miệng vẫn không ngừng gọi với theo:
“Em chờ anh, Tri Hạ! Nhất định phải chờ anh!”

Trên đường đi, Thẩm mẫu dè dặt hỏi: “Con chắc chắn cô gái đó là Tiểu Hạ sao?”

Thẩm Kỷ Xuyên kiên định gật đầu: “Đương nhiên là cô ấy rồi, trán còn có vết sẹo nhỏ do bị đồ chơi đập trúng hồi nhỏ mà.”

Nói đến đây, ánh mắt anh đầy phẫn nộ, nghiến răng tuyên bố nhất định sẽ xử lý Thẩm Kỷ Linh trước mặt Hứa Tri Hạ.

Thẩm mẫu không dám nói thật rằng bà đã đồng ý gả Thẩm Kỷ Linh vào cửa.

Thẩm phụ khi thì mê man, khi thì tỉnh táo, mỗi lần tỉnh lại đều chỉ nói một câu: “Không được cưới Thẩm Kỷ Linh.”

Trong khi đó, Hứa Tri Hạ đang tìm bác sĩ để bàn chuyện xuất viện, cô muốn đưa mẹ Trần sớm quay về Luân Đôn.
Bác sĩ cho biết sức khỏe mẹ Trần đã ổn định, chỉ cần làm thêm một đợt kiểm tra tổng quát là có thể xuất viện.

Để tránh phát sinh rắc rối, Hứa Tri Hạ nhờ mẹ mình sớm lo thủ tục di trú cho mẹ Trần.

Trên TV trong phòng bệnh đang phát tin tức: Tập đoàn Thẩm thị chính thức đổi chủ, hội đồng quản trị đã đá bay hoàn toàn nhà họ Thẩm.

Chiều tối, Hứa Tri Hạ lên sân thượng hóng gió. Không ngờ Thẩm Kỷ Xuyên lại lén theo dõi rồi tìm đến.

Anh ta đã cạo râu, xịt keo vuốt tóc, còn thay bộ quần áo mới.

“Tri Hạ, anh biết em chính là Tri Hạ. Anh nhớ em, từng giây từng phút đều nhớ em.”

Hứa Tri Hạ chẳng muốn để ý, định vòng qua anh xuống lầu nhưng lại bị kéo tay áo lại.

Ánh mắt Thẩm Kỷ Xuyên đầy bi thương, nghẹn ngào hỏi:
“Tri Hạ, em thật sự không nhận ra anh nữa sao?”

Hứa Tri Hạ hất tay anh ta ra, từng chữ rành rọt:

“Dĩ nhiên, cho dù anh có hóa thành tro, tôi vẫn nhận ra.”

Thẩm Kỷ Xuyên kích động ôm chầm lấy cô:

“Anh biết mà, anh biết em vẫn còn nhận ra anh, biết em không nỡ bỏ anh lại.”

Hứa Tri Hạ thật sự muốn bổ não anh ta ra xem bên trong chứa bao nhiêu nước rửa bát.

Anh ta chẳng lẽ không nghe ra được cô ghét mình đến mức nào sao?

Cô giãy khỏi vòng tay anh ta:

“Thẩm Kỷ Xuyên, trong đơn ly hôn ghi rất rõ ràng rồi. Tôi và anh không còn là vợ chồng nữa. Vậy nên, xin anh tránh xa tôi một chút.”

Thẩm Kỷ Xuyên đến giờ vẫn luôn cho rằng, cho dù anh ta làm chuyện gì, Hứa Tri Hạ cũng sẽ tha thứ vô điều kiện.

“Tri Hạ, anh biết anh sai rồi. Anh không nên giả mạo kết quả khám sức khỏe của em. Tri Hạ, chúng ta sinh một đứa con đi, chẳng phải em luôn mong có một đứa con sao?”

Hứa Tri Hạ sững sờ trước sự ngây thơ và ngu muội của anh ta.

Cô vén tóc mái, lộ ra vết sẹo vĩnh viễn không thể xóa trên trán.

“Thẩm Kỷ Xuyên, anh có thể khiến vết sẹo này biến mất không?”

“Vết thương anh gây ra cho tôi mãi mãi không thể lành, nên chúng ta cũng vĩnh viễn không thể quay về như trước.”

Thẩm Kỷ Xuyên vẫn không chịu buông tha, lại chặn đường cô:

“Anh có thể tìm bác sĩ giỏi nhất…”

Hứa Tri Hạ tức đến bật cười:

“Anh đúng là chỉ lớn xác chứ không lớn đầu. Vậy còn Thẩm Diêu Tổ thì sao? Anh định nhét nó trở lại bụng Thẩm Kỷ Linh à?”

Câu hỏi đó khiến Thẩm Kỷ Xuyên á khẩu không nói nên lời.

Hứa Tri Hạ lạnh lùng cảnh cáo:

“Tránh xa tôi và mẹ Trần ra, coi như đó là cách anh chuộc tội.”

Thẩm Kỷ Xuyên nhìn bóng lưng dứt khoát của cô, mãi mới hoàn hồn.

Anh ta cúi đầu lẩm bẩm:

“Nếu anh nhét được Thẩm Diêu Tổ về lại bụng Thẩm Kỷ Linh, em sẽ tha thứ cho anh sao?”

“Tri Hạ, em chờ anh nhé. Anh nhất định sẽ xử lý con tiện nhân đó, để em thấy được thành ý của anh!”

Khi Hứa Tri Hạ quay về phòng bệnh, mẹ ruột và mẹ Trần đang trò chuyện vui vẻ.

Hai người mẹ cùng tuổi, lại đều hiền hậu, vừa gặp đã quý mến nhau.

Thấy sắc mặt cô không tốt, cả hai đồng thanh hỏi:

“Có chuyện gì vậy con?”

Hứa Tri Hạ kể lại việc bị Thẩm Kỷ Xuyên quấy rầy, hai người mẹ lập tức mắng anh ta một trận tơi bời.

May mắn là mẹ cô mang đến một tin tốt:

“Con gái cưng, giấy tờ di trú của mẹ Trần xong hết rồi. Tuần sau chúng ta có thể bay về London rồi, khỏi phải nhìn mặt cái tên xúi quẩy đó nữa.”

Hứa Tri Hạ lúc này mới nở nụ cười thật sự.

Thẩm Kỷ Xuyên giống như ác mộng, mỗi lần nhìn thấy anh ta là như sống lại trong đoạn ký ức tăm tối đó.

Nên cô chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương