Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Trương Lệnh không có ở nhà, mấy mụ bà vú khỏe mạnh thấy ta nhiễm phong hàn, cứ mê man nằm trên giường nên chẳng thèm để tâm tới. 

Họ gom tiền mua rượu uống với nhau.

Lò thuốc đặt giữa sảnh, nước thuốc sôi tràn ầm ĩ.

Bên ngoài chẳng có ai canh giữ, chỉ nghe vọng lại từ đình hoa bên cạnh mấy tiếng ngà ngà men say.

Cơ hội tới rồi.

Ta cắn mạnh môi, đau đớn giúp ta tỉnh táo đôi chút.

Rồi ta lật người dậy, lặng lẽ lấy một ít tiền bạc và giấy thông hành từ trong rương nhanh nhất có thể.

Đường ra khỏi phủ thuận lợi lạ thường, ta chẳng kịp nghĩ nhiều nữa, đành đội mưa xối xả, xuyên qua con phố ồn ã, gắng sức chạy đến bến đò.

Trong đầu ta chỉ có một ý niệm.

Rời xa kẻ điên Trương Lệnh này.

Bến đò ở ngay trước mặt, ta có thể nhìn thấy hình dáng mờ ảo của những con thuyền trong làn sương mờ trên sông.

Cố thêm chút nữa, ta sẽ nhanh chóng rời khỏi đây thôi.

Ta nuốt nghẹn dòng máu mằn mặn trong cổ họng, đưa tay lau vội nước mưa trước mắt.

Tự do gần ngay trước mặt rồi.

Bỗng nhiên, ta dừng bước. 

Sau gáy truyền đến một cơn đau âm ỉ, đầu gối mềm nhũn, ta bị một người ôm chặt từ phía sau.

Ta yếu ớt ngửa đầu lên nhìn, toàn thân Trương Lệnh ướt đẫm, trên tay hắn là chiếc giày thêu ta làm rơi, đôi mắt nặng nề cúi xuống, hắn ném ta vào một cỗ xe ngựa với khuôn mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm.

Ta ngã vào một lồng ngực ấm áp, vững chắc, mơ hồ nhận ra một mùi hương thông khô ráo đặc trưng của vùng phương Bắc.

Cánh cửa xe đóng sầm lại.

Trước khi mất đi ý thức, ta chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của một nam nhân đang tiến gần tới mình.

06

Xe ngựa bịt kín mít, hương thông từ người nam nhân chẳng thể tản đi mà ngấm vào tóc, tà váy, thậm chí vào tận xương tủy ta.

Cả người y nóng hôi hổi, mồ hôi rơi trên cổ tay ta.

Trong cơn mơ hồ, đầu ta đau như muốn vỡ tung, những phân đoạn ký ức rối bời lướt qua.

Khi thì là hồi năm ngoái bên bến đò, phụ mẫu đến kinh thành đưa đệ đệ nhập học Quốc Tử Giám.

Khi thì là lúc ta mắc bệnh nặng trong phủ, mong mỏi phụ mẫu ở lại kinh thành thêm một thời gian để chăm sóc ta.

Ta bệnh đến mơ màng, lỡ buột miệng nhắc đến ý định hòa ly làm mẫu thân hoảng sợ, bà liên tục trách ta bệnh đến phát điên, bảo không được nhắc đến nữa.

Nhưng ta thật sự rất đau khổ, ta yếu ớt muốn níu lấy tay mẫu thân, van xin bà hãy nhìn ta, nhìn nữ nhi mình đang phải chịu cảnh thế nào ở Trương phủ.

Ta nói: “Mẫu thân, con đau lắm.”

Nhưng mẫu thân chẳng nghe thấy, vì bà đã mất kiên nhẫn rụt tay lại, vội vàng đón tiếp bà bà của ta từ ngoài cửa.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, đầu va mạnh vào cửa sổ khiến ta bật dậy.

Không ngờ, lòng bàn tay lại cảm thấy nhói đau, thì ra nam nhân đang rúc trong lòng ta đang nhắm chặt mắt, khuôn mặt đầy vẻ khổ sở cắn vào tay ta một cái.

“Lạnh… lạnh…”

Toàn thân y toát mồ hôi, nóng bỏng như lửa, nhưng miệng lại thì thầm rằng lạnh, cứ thế áp sát vào người ta.

Ta giật mình một cái, tỉnh táo tránh né. 

Nhưng hương thơm như lửa đốt ấy cứ bám riết không buông, cuối cùng ta bị Tiêu Duyên Hà ép sát vào vách xe.

Ta không thể nói được, chỉ đành ra sức bóp mạnh lên xương đòn lộ ra dưới cổ áo y đến mức móng tay ta đều gãy, ta đau đớn cau mày, da thịt của y cũng rách toạc chảy máu, dòng máu từ ngực chảy xuống.

Nhưng y dường như không cảm thấy gì, chỉ ôm chặt lấy ta, run rẩy van nài:

“Đừng sợ ta, xin nàng, ta rất đau…”

Chẳng lẽ Trương Lệnh đã hạ độc y rồi?

Ta không biết làm gì hơn, vừa cố gắng đập cửa xe, vừa lo lắng chống đỡ lồng ngực đang áp sát của Tiêu Duyên Hà.

Ngoài cửa, tiếng dế kêu réo rắt báo hiệu trời đã về khuya.

Thanh âm của Tiêu Duyên Hà càng lúc càng gần, giọng y càng lúc càng thấp. 

Vị quyền thần mà mọi người đồn đại là kẻ nắm giữ sinh mạng của người khác, giờ đây lại giống như ta – một con thú bị vây khốn.

Đột nhiên, ta nghe thấy một câu nói ngây thơ như trẻ nhỏ:

“Mẫu thân, con đau quá…”

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay ta, ta ngẩn người, các đầu ngón tay cứng đờ.

Tiêu Duyên Hà bám chặt lấy tay ta, như thể khi ta sắp bị nhấn chìm đã cố hết sức níu lấy một nhánh bèo trong vô vọng.

07

Khi trời vừa rạng đông, cửa xe ngựa mở ra.

Thấy một nam một nữ xiêm y xộc xệch, ai cũng có thể rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.

Trương Lệnh nắm chắc điều này. 

Hắn thậm chí còn ung dung khoác triều phục, có vẻ sắp vào chầu.

Trương Lệnh đứng trong làn sương sớm mờ mịt, nhướng mày nhìn Tiêu Duyên Hà vừa tỉnh lại.

Người khôn ngoan không cần nói nhiều lời, Tiêu Duyên Hà đã hiểu rõ hắn làm vậy là vì cớ gì.

Chiêu này tuy mạo hiểm, nhưng nếu thành công thì không chỉ báo được mối thù đoạt thê mà còn có thể hạ gục Tiêu Duyên Hà một phen.

Ta cúi đầu ngồi trong góc, nghe tiếng Tiêu Duyên Hà cất lên trầm khàn:

“Người ta bảo ta giúp quân đoạt ngai, là kẻ soán ngôi không bằng cầm thú. Nhưng xem ra cái danh này nên nhường cho Trương Trung thừa mới phải.”

Trương Lệnh tao nhã gật đầu: “Quá khen.”

Hắn nhẹ nhàng nói:

“Định Quốc Công từng đoạt thê tử, giờ đây lại làm nhục phu nhân của người khác. Trương mỗ tuy vô năng, nhưng dù mất chức quan này cũng phải đứng trước mặt bệ hạ đòi lại công đạo cho phu nhân.”

“Công đạo,” Tiêu Duyên Hà cười nhạt, “thật hay cho một cái “công đạo”.”

Trương Lệnh vẫn giữ nét mặt không đổi, hắn khẽ cúi mình, chìa tay ra như một vị phu quân bao dung thê tử, dịu dàng nói:

“Đừng sợ nữa, Tàng Châu, ta đưa nàng về nhà.”

Ta không có lựa chọn. 

Với tình thế này, Tiêu Duyên Hà không bóp chết ta tại chỗ đã coi như nhân từ.

Từ trong ra ngoài triều đình, tranh quyền đoạt thê, sóng gió quỷ quyệt chẳng phải điều ta có thể chen chân vào.

Trước tiên phải thuận theo Trương Lệnh thì ta mới còn đường sống.

Ta cắn môi khô khốc, cúi mắt đặt tay mình vào lòng bàn tay mở rộng của Trương Lệnh. 

Làn gió thu lùa vào thổi tung ống tay áo, để lộ ra dấu vết Tiêu Duyên Hà để lại khi thần trí mơ hồ.

Dấu tay, dấu răng, từng vết từng vết kinh tâm động phách.

Trương Lệnh tựa như không ngờ tới, hắn cau mày nắm lấy cổ tay ta nhìn chằm chằm một hồi lâu, rồi lia ánh mắt không lành về phía Tiêu Duyên Hà.

“Ngươi chỉ uống rượu thuốc rồi ngất xỉu, làm sao lại có thể để lại những dấu vết này?”

Mi mắt ta khẽ giật giật.

Chỉ là ngất ư? Nhưng dáng vẻ của Tiêu Duyên Hà rõ ràng như đã trúng độc.

Tiêu Duyên Hà đã lấy lại chút sức lực, y ngồi thẳng dậy, khẽ cười:

“Chỉ vài chén rượu thuốc mà thôi.”

Vẻ mặt y vốn đã có chút lãng tử phong lưu, khi cợt nhả bất chính lại càng giống con hồ ly không ai nắm được đuôi.

“Trung thừa không tiếc lấy mỹ thê làm mồi nhử để mời người sa bẫy. Tiêu mỗ nào dám phụ lòng, không bằng lưu lại một chút tiếng tăm.”

Ngón tay Trương Lệnh đột nhiên siết chặt khiến ta nhíu mày vì đau. 

Nhưng hắn cũng nhanh chóng nhận ra bây giờ không nên nổi giận nên cố điều chỉnh lại nét mặt,  như ném một mảnh vải rách mà buông tay.

Sương mù bao phủ lấy ánh mắt hắn, thần sắc khó đoán.

“Không ngờ vị thê tử này của ta lại có thể lọt vào mắt xanh của Định Quốc Công.”

“Nếu đã như vậy, ngày ngài và Chi Vi hòa ly, ta sẽ lấy nàng thế chỗ, thế nào?”

Không khí xung quanh đột ngột trở nên căng thẳng. Tiêu Duyên Hà nhìn chăm chăm vào ta, ánh mắt đậm như mực dừng lại hồi lâu.

Mặt y tái nhợt, tóc mai còn ẩm nhưng chẳng còn thấy chút yếu ớt nào của tối qua, ngược lại khí thế lạnh lẽo như lưỡi dao sắc lẹm.

Ta nghĩ, y có lẽ cũng giống Trương Lệnh – đều yêu Đổng Chi Vi nên làm sao có thể từ bỏ.

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương