Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chưa đến nửa tháng, sự vụ trong phủ đã rối loạn cả lên khiến mẫu thân Trương Lệnh dù đang bệnh cũng phải gắng gượng ra sức chống đỡ.
Đổng Chi Vi vốn không chịu nổi cuộc sống phải nhún nhường để tồn tại như vậy.
Lại thêm bản chất hai mặt của Trương Lệnh dần lộ rõ, hắn đối xử với nàng cũng chẳng hơn gì với Tạ Tàng Châu.
Những lời thề non hẹn biển chỉ là cách hắn tự bù đắp cho lòng tự trọng đã vỡ vụn ngày trước.
Đối mặt với tham dục, hắn có thể bán đứng Tạ Tàng Châu, chẳng lẽ tương lai lại không thể bán đứng Đổng Chi Vi này sao?
Đổng Chi Vi hối hận rồi.
Nàng ta cắn chặt răng bạc, đi đi lại lại trong phòng, hoảng loạn không yên.
Không sao, không sao.
Nàng ta vẫn còn sự lựa chọn.
Chẳng phải Tiêu Duyên Hà thích nàng sao?
Chỉ là trước đây nàng ta luôn giữ khoảng cách, sợ gần gũi Tiêu Duyên Hà rồi mất đi Trương Lệnh.
Nhưng bây giờ, loạn lạc Thục Trung đã được dẹp yên, phụ thân nàng sẽ không gặp nguy hiểm.
Nàng ta biết ai mới là người đối xử tốt nhất với mình, nàng thừa nhận sai lầm, nàng sẽ đến Thục Trung cầu xin Tiêu Duyên Hà tha thứ.
Đúng vậy, đôi mắt nàng ta bừng sáng.
Đi Thục Trung thôi!
18
Một cỗ xe ngựa lao nhanh như lửa đốt hướng thẳng về Thục Trung.
Tiêu Duyên Hà không hề hay biết, y vừa được một lương y châm cứu giúp kiềm chế độc tính trong cơ thể.
Y dự định khi Thục Trung hoàn toàn ổn định sẽ dành chút thời gian để dưỡng thương.
Khi ta đẩy cổng sân bước ra liền thấy y chống đầu gối ngồi trên mái nhà, phóng tầm mắt về dãy núi xanh xa xa, không rõ đang nghĩ điều gì.
“Trên mái nhà gió thổi mát hơn trong phòng phải không?”
Tiêu Duyên Hà quay đầu lại, ta ngẩng đầu nhìn, khẽ cười.
Y đã sửa xong mái ngói nên vội phủi bụi trên tay, nhảy xuống đất.
Tiêu Duyên Hà mỉm cười đứng dưới mái hiên: “Nhìn từ trên cao quả nhiên nghĩ được xa hơn.”
Y không nói y nghĩ gì, ta cũng không hỏi.
Ăn xong bữa cơm, y liền phải ra ngoài.
Ta chỉ nghe nói trong quân đã tìm được tung tích của Đổng tướng quân.
Lần này y nhận mật chỉ của hoàng thượng, không biết sẽ xử lý Đổng tướng quân ra sao.
Lúc lên đường, sương mờ bao phủ, ta đứng tựa cửa tiễn Tiêu Duyên Hà.
“Đường đi vất vả, ngài nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Y đội mũ rộng vành, dẫn ngựa tới nhìn vào cánh tay còn băng của ta.
Tiêu Duyên Hà bỗng dừng bước, y buông dây cương, bước lên trước mặt ta, nhẹ nhàng tháo dải băng khỏi sau cổ ta.
Hơi ấm từ tay y chạm vào da thịt khiến ta cứng đờ, không biết phải làm gì.
Hành động thân mật như của những cặp phu thê bình thường mà y làm ra trông hết sức tự nhiên.
“Đợi ta trở về nhé.”
Y khẽ vỗ vào vai ta, ánh mắt sâu thẳm.
Mưa lất phất rơi, tiếng vó ngựa vang dội, y đã khuất sau con đường nhỏ giữa núi đồi.
Ta thu lại ánh mắt, cúi đầu chạm tay vào vành tai nóng bừng, cảm thấy nhịp tim hơi lạc điệu.
Nhưng đúng lúc ấy, từ con đường quan đạo bên kia, một cỗ xe ngựa đang lao tới.
Rèm xe vén lên để lộ ra một một gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn, trắng bệch, ướt đẫm lệ.
“Phu quân!”
19
Tiêu Duyên Hà kéo ngựa dừng lại, chậm rãi nhíu mày.
Chỉ thấy Đổng Chi Vi lảo đảo bước xuống từ xe ngựa, trong mưa gió, nàng ta vén váy chạy ngang qua ta, không thèm để ý đến vẻ đoan trang gì nữa mà níu lấy vạt áo của Tiêu Duyên Hà, khóc lóc:
“Phu quân, thiếp bị Trương Lệnh lừa gạt, bị hắn giam cầm trong phủ, khó khăn lắm mới trốn ra được, thiếp ngày đêm sợ hãi, lòng thiếp chỉ nghĩ đến sự an nguy của chàng ở Thục Trung.”
“Sau này, chàng đi đâu thiếp sẽ theo đó, không bao giờ giận dỗi nữa!”
Mũ rộng vành che khuất nửa khuôn mặt Tiêu Duyên Hà nên ta không thấy rõ thần sắc.
Y gạt tay Đổng Chi Vi ra, nàng ta hoảng hốt nhìn y, lại nghe y hỏi một cách lạnh nhạt:
“Ngươi thật sự muốn đi theo ta?”
Đổng Chi Vi như được đại xá mà vội vàng gật đầu.
Tiêu Duyên Hà nói: “Vậy thì đi đi.”
Y vượt qua Đổng Chi Vi rồi nhìn về phía ta, giọng nhẹ hơn một chút:
“Đừng lo lắng, nàng vào nhà đi.”
Đổng Chi Vi không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên cảm nhận được sự lạnh nhạt của Tiêu Duyên Hà.
Nhưng ta nàng dường như nghĩ rằng chỉ cần Tiêu Duyên Hà chịu mang theo mình thì nàng ta vẫn còn cơ hội.
Khi trở về xe ngựa với bộ dạng ướt sũng thảm hại, nàng còn liếc ta một cái đầy ý vị không rõ.
Ta chỉ cảm thấy lạ lùng.
Ta vội bung dù, nhanh nhẹn đóng cửa lại phớt lờ nàng ta rồi bước vào nhà.
Nhưng ta không ngờ, hôm nay, vị khách cũ từ xa tới đây lại không chỉ có mình nàng ta.
Gần tới chiều tối, mưa tan mây tạnh, một ánh chiều tà nhạt màu phủ ngang bầu trời.
Có tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng, đầy vẻ ung dung.
Ta tưởng là thím hàng xóm nên liền vội cầm theo kim chỉ ra mở cửa, cúi đầu nói:
“Thím à, cháu thêu hoa mai trên tấm vải thêu Thục này toàn sai một mũi, thím xem giúp cháu…”
Lời nói đứt đoạn khi ta ngẩng lên nhìn thấy người vừa đến.
Người ấy vận y phục trắng, khăn vấn đầu gọn gàng, rõ ràng dung mạo ưa nhìn, dịu dàng như núi xanh nhưng lại khiến người khác lạnh gáy.
“Tàng Châu, ta đến đón nàng về nhà.”
Bịch.
Tấm khăn thêu rơi xuống đất.
Trương Lệnh nhặt khăn thêu lên rồi lau đi lớp bùn, hắn nhìn bông hoa mai trên đó, cười nói:
“Mùa đông đến rồi, hoa mai trong phủ cũng sắp nở, nàng trở về thật đúng lúc.”
Ta cảnh giác mím chặt môi, không vội lên tiếng.
Hắn đưa mắt nhìn quanh sân:
“Tiêu Duyên Hà là muốn từ quan bỏ tước hay sao? Sao hắn lại để nàng sống ở một nơi như thế này?”
Hắn tỏ ra quan tâm mà bước lên, định đưa tay chạm vào mặt ta:
“Tàng Châu, nàng vất vả rồi.”
Ta lập tức lùi lại, lạnh lùng nhìn hắn.
Bàn tay của Trương Lệnh khựng lại, nhưng rồi hắn thản nhiên rút về như không có chuyện gì, tự nói một mình:
“Không sao, ta đón nàng về, nàng sẽ không còn phải chịu ấm ức như thế này nữa.”
“Đến lúc đó, ta cũng đón gia đình nàng tới, cả nhà cùng ăn Tết thật vui vẻ, chuyện cũ không nhắc lại nữa, được không?”
Lại lên cơn rồi?
Nghe những lời giả tạo của hắn, ta chỉ cảm thấy ghê tởm.
Hay lại đang tính toán âm mưu gì độc ác nữa đây.
Trương Lệnh đưa ra lý do rằng ta và hắn chưa chính thức hòa ly, nói rằng chuyện “đổi thê” trước đây chỉ là do hắn nhất thời hồ đồ, giờ hắn sẽ đối xử tốt với ta.
Chỉ có kẻ điên mới tin.
Triệu bà vú sớm đã lén báo tin cho ta, nói rằng Trương mẫu lâm bệnh, trong phủ rối tung cả lên.
Khi Đổng Chi Vi còn ở đó, nàng ta đối xử tệ bạc với hạ nhân khiến nhiều người già trong phủ chán nản mà bỏ đi.
Trương Lệnh không bận tâm việc nội vụ, trang trại không có người quản lý.
Chắc là tình cảm với Đổng Chi Vi cũng rạn nứt nên hắn mới nhớ đến ta.
Đã khó khăn lắm mới thoát khỏi cái hố quỷ ấy, ta sao có thể cam chịu trở lại bị giam cầm.
Trong khi hắn đang lớn tiếng ba hoa, ta giả vờ tạm thời thuận theo, chỉ tay về phía phòng trong rồi ra hiệu cần vào lấy hành lý.
Trong mắt Trương Lệnh, ta chỉ là một kẻ yếu đuối bất tài, nên hắn chẳng nghi ngờ gì mà để ta vào trong phòng.
Nhưng hắn không biết, phòng trong thông ra hậu viện.
Ta không thu dọn hành lý mà vội vàng lấy tất cả những chứng cứ trước đây ta gom được về việc hắn đầu độc ta.
Trong đó có giấy chẩn mạch của thầy thuốc, lời khai có đóng dấu của lão quản gia và Triệu bà vú, còn có cả những bình thuốc bà ấy lén lấy từ thư phòng của Trương Lệnh.
Qua kiểm tra của thầy thuốc Thục Trung, chúng đều là thuốc độc.
Trong những ngày tháng giả vờ nhẫn nhịn ấy, ta chưa từng từ bỏ việc chống lại hắn.
Từ lúc bước vào Thục Trung, ta đã nghĩ, nếu còn sống, nhất định phải công khai tội ác của Trương Lệnh cho cả thế gian biết.
Dù bản thân có bị liên lụy thì ta cũng phải làm.
Nếu không, lòng ta sẽ không thể yên ổn.
Sau này có Tiêu Duyên Hà giúp đỡ, y biết ý định của ta, nhưng y không chê cười một nữ nhân như ta tự lượng sức mình mà ngược lại còn nói:
“Chuyện này nàng đừng đứng ra, để ta lo.”
Nhưng lúc này, ta không thể chờ người khác đến cứu mình nữa.
Bao nhiêu năm qua, ta luôn nghĩ, chỉ cần nhịn thêm một chút, nhẫn nhịn rồi sẽ không còn đau đớn.
Ta tin rằng những ấm ức của mình rồi sẽ được người khác phát hiện.
Nhưng không có.
Chỉ cần ta còn đắm chìm trong vũng bùn tự thương hại thì ta sẽ mãi mãi không thể thoát ra.
Điều ta cần không phải là ai đó đến cứu, đến yêu thương mình.
Mà thứ ta cần là tự cứu lấy mình, tự yêu lấy mình.
Ôm chặt bọc hành lý trong lòng, ta lặng lẽ hít sâu một hơi, nhanh chóng đi qua hậu viện, chạy như bay tới quan phủ không xa.
20
Phu nhân của phủ quân vốn quen thân với ta nên bà vội vàng giấu ta trong phủ nha.
Khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, bà không khỏi kinh ngạc:
“Trên đời sao lại có kẻ bội bạc bạc tình như vậy!”
Bà nắm chặt tay ta:
“Con đừng lo, dù hắn là quan lớn thế nào, nhưng đã hại thê tử mình, lại còn vu cáo Định Quốc Công thì triều đình cũng không thể bao che.”
“Đợi quan nhân nhà ta và Quốc Công gia về, ta sẽ bảo quan nhân viết tấu sớ lên thẳng triều đình ngay!”
Ta vội níu bà lại:
“Trương Lệnh là quan trong triều, phủ quân chỉ trị dân địa phương, án này chỉ là dân kiện quan, nếu đột nhiên tấu sớ hạch tội thì e rằng vượt cấp.”
“Làm sao con có thể liên lụy phủ quân được.”
“Con đến đây chỉ mong có thể lập được án, phủ quân nhận giúp con lá đơn tố này là đủ rồi.”
Phu nhân nhìn tờ đơn mỏng manh trong tay ta, cắn môi không đành lòng nói:
“Chỉ như vậy thôi thì con phải đợi rất lâu đấy.”
Theo quy trình sẽ phải mất nhiều thời gian xử lý, nếu chỉ dựa vào sức mình ta thì đến cuối cùng có khi Trương Lệnh chỉ mất chút tiếng tăm, dính chút tai tiếng mà thôi.
Nhưng chỉ cần ta đã bước ra bước này thì cũng đã không phụ lòng mình.
Ta mỉm cười:
“Con không sợ đợi, con chỉ cần đường đường chính chính.”
Phu nhân nhíu mày, xúc động nhìn ta.
Đột nhiên, bà buông tay, vội vàng chạy ra ngoài:
“Không được! Trương Lệnh đang lùng sục khắp nơi tìm con, ta không thể để con một mình chịu đựng. Mang ngựa lại đây!”
Ta ngẩn người, lật đật chạy theo vài bước, nhìn bà cưỡi ngựa rời khỏi phủ nha – một bóng dáng nhỏ nhắn vì ta mà dốc lòng.
Hoàng hôn buông xuống, bóng tối dần dần lan tỏa trên những cành cây.
Ta không sao chợp mắt, bèn ngồi tựa bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ngọn núi phía xa.
Đột nhiên có tiếng bước chân làm xào xạc lá khô kéo ta về thực tại.
Ta nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Tiêu Duyên Hà từ trong màn đêm bước ra.
Y không cởi giáp, bên hông vẫn đeo đao, khi bước lên bậc thềm đá, một vết máu loang trên mặt càng thêm rõ rệt.
Ta bật dậy, lo lắng hỏi:
“Ngài bị thương sao?”
Tiêu Duyên Hà đến trước mặt ta, lắc đầu.
Y nói máu là của Đổng Tướng Quân.
Theo mật chỉ của hoàng thượng, không liên lụy đến cả họ Đổng, chỉ ban cho Đổng tướng quân cái chết để dẹp yên dân chúng Thục Trung.
Khi đó Đổng Chi Vi cũng có mặt, nàng ta tận mắt chứng kiến rồi ngất đi vì kinh sợ.
Tiêu Duyên Hà còn ép nàng ta ký vào thư hòa ly, sau đó đưa nàng về kinh thành.
Tiêu Duyên Hà khẽ nói:
“Đời này, ta và nàng ta không còn gì ràng buộc nữa.”
Ta muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.
Tiêu Duyên Hà bất ngờ chống tay lên khung cửa sổ, cúi xuống nhìn ngăn lại lời ta định nói.
“Không cần nghe ta nói, hãy xem ta làm.”
21
Thế lực của Tiêu Duyên Hà trong triều không phải là hư danh, y chưa bao giờ có ý định để mặc cho Trương Lệnh – một tên tiểu nhân ngạo mạn lộng hành trước mặt mình.
Từ khi y vào cung xin thánh chỉ “đưa thê tử đến Thục Trung”, hành vi mưu hại của Trương Lệnh đã được hoàng thượng biết rõ.
Trương Lệnh tưởng rằng nhờ liên kết với đồng đảng trong triều mà hắn đã thành công hãm hại Tiêu Duyên Hà và đẩy y ra khỏi kinh thành.
Nhưng hắn nào ngờ, đó chỉ là một màn diễn của Tiêu Duyên Hà phối hợp cùng hoàng thượng.
Thục Trung xưa nay vốn khó trị, có câu “thiên hạ đã bình, Thục chưa bình; thiên hạ chưa loạn, Thục đã loạn”.
Hoàng thượng vừa lên ngôi, căn cơ chưa vững.
Nếu có thể dẹp yên Thục Trung, ổn định Tây Nam thì mọi lời đồn đại về sự lên ngôi của ngài cũng sẽ chấm dứt.
Do đó, việc Tiêu Duyên Hà đóng quân tại Thục là kế hoạch từ trước giữa vua và thần.
Trương Lệnh nhảy ra phá bĩnh, hoàng thượng liền nhân cơ hội này trừng trị thế gia cựu thần, mượn hắn làm tấm gương để răn đe.
Lần này, khi Trương Lệnh vừa đến Thục Trung, tấu chương của giám sát ngự sử đã được trình lên hoàng thượng.
Kiểu “bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng” này, Trương Lệnh không hề lường trước.
Cây bút đã từng đâm gục phụ thân hắn, nay lại nhắm vào hắn.
Hắn vội vàng trở lại kinh thành, cố gắng xoay chuyển tình thế.
Nhưng dù các thần tử tính toán khéo léo đến đâu cũng không thể vượt qua hoàng thượng.
Ngay trước thềm năm mới, tin Trương Lệnh bị giáng chức xuống Đặng Châu, không được phép trở lại kinh thành đã truyền đến Thục Trung.
Dưới ánh sáng trong trẻo từ cửa sổ, ta mở lá thư của Triệu bà vú.
Chuyện Trương Lệnh mưu hại thê tử, vu cáo Tiêu Duyên Hà đã lan khắp kinh thành.
Nghe nói ngày hắn vội vã rời kinh, từ dân thường đến binh lính đều chửi rủa, phun nước bọt vào hắn rồi mắng chửi: “Kẻ tiểu nhân!”
Trong thư, Triệu bà vú viết:
“Lão phu nhân đã quyết tâm trở về quê, chuyên tâm tụng kinh niệm Phật, không hỏi đến chuyện đời nữa. Bà ấy rất hổ thẹn với tiểu thư, còn gửi kèm theo số ruộng vườn, cửa hàng mà tiểu thư đã kinh doanh ở Trương phủ trước đây, cùng một lá thư hòa ly. Mong tiểu thư ở Thục tìm được phu quân tốt, sống yên ổn hạnh phúc.”
Tai họa giữa phu quân và nhi tử đã khiến Trương mẫu phải chịu khổ cả một đời.
Ta thở dài một tiếng rồi gấp lá thư lại.
Quả báo.
Bên cạnh bàn còn có một bức thư khác được gửi đến từ Lâm Xuyên.
Ta không mở ra mà chỉ để yên ở đó.
Đến một ngày nào đó gió thổi qua, lá thư cuốn bay qua cửa sổ, không biết trôi về đâu.
Những ngày tháng ở Thục Trung dài đằng đẵng, khi lạnh khi nóng.
Căn nhà nhỏ mà Tiêu Duyên Hà và ta cùng xây dựng ngày càng hoàn thiện.
Những cây mai xanh nở rộ dẫn đến chim núi kéo về ríu rít gọi nhau, mèo rừng lười biếng nằm nghỉ.
Dần dần, sự tĩnh lặng bị phá vỡ bởi hai đôi chân nhỏ xíu.
Chúng chạy nhảy, chơi đùa với mèo, chọc ghẹo với chim, gọi phụ thân gọi mẫu thân, rồi lại lao vào hiên nhà, nhảy vào lòng chúng ta.
Tiêu Duyên Hà cười lớn, nhấc bổng hài tử lên, hỏi chúng có sợ phải rời Thục Trung để đi Bắc địa không.
Cả hai đồng thanh:
“Không sợ, phụ mẫu ở đâu thì đó là nhà!”
‘Thân này trong trời đất như con thuyền rỗng,
Nơi nào non nước chẳng tự do.’
Đây chính là nhà của ta.
Ngôi nhà mà ta đã lỡ đến muộn, nhưng không còn phải sợ ly biệt.
(Hoàn toàn văn).
New 2